Triệu Nam Thiên cũng không dám tham lam, thừa nhận nói: “Cái anh hỏi là cái danh bạn trai.”
Tô Mục Tuyết xấu hổ, không trực tiếp trả lời: “Anh nên cho tôi chút thời gian để thích nghi.”
“Được.”
Triệu Nam Thiên gật đầu, đây có thể coi như là từ lốp dự phòng chuyển thành bạn trai sao?
Xem ra cái chuyện tệ hại là phải vào tù này cũng không phải không có ích. Ít nhất anh đã xác định được một điều, rằng trong trái tim của Tô Mục Tuyết có mình.
Tô Mục Tuyết có chút không thích nghi nổi với sự thay đổi đột ngột mối quan hệ này, liền vội vàng đổi chủ đề: “Đúng rồi, sáng nay anh đi đâu? Vì sao tôi gọi điện thoại cho anh không được.”
Triệu Nam Thiên giải thích ngắn gọn, vì chuyện Cửu Châu, anh đã phải ký một hiệp ước bí mật. Vì vậy, anh chỉ đành giải thích khéo léo cho chuyện này qua đi.
Tô Mục Tuyết cũng không hỏi nhiều. Theo cô nghĩ, Triệu Nam Thiên có bí mật, nhưng cô cũng ngại đi tìm hiểu.
Đột nhiên, cô nhớ lại một chuyện: “Buổi sáng anh quan tâm đến việc tôi mượn xe, là muốn làm gì?”
Triệu Nam Thiên sửng sốt.
Triệu Nam Thiên suy nghĩ một lát rồi mới mở miệng: “Buổi tối mẹ anh xuất viện.”
“Á? Đã xuất viện sao?”
Dứt lời, Tô Mục Tuyết cảm thấy cô nói vậy cũng không đúng, dù sao cũng không có ai hy vọng phải ở lại bệnh viện.
Cô vội vàng giải thích: “Anh đừng hiểu lầm, tôi không có ý đó…”
“Không cần giải thích, tôi hiểu.”
Tô Mục Tuyết thở phào nhẹ nhõm, cô không có lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870677/chuong-510.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.