Triệu Nam Thiên lại cảm thấy có lỗi: “Thật ra những lời cô nói tôi đều hiểu cả, có điều tôi hy vọng cô có thể cho tôi chút thời gian.”
Tô Mục Tuyết không muốn tiếp tục tranh cãi nữa: “Được rồi, tôi không xen vào chuyện của anh nữa, tôi mệt rồi, anh đi ra ngoài đi.”
Tuy rằng cô không có ý xem thường anh nhưng sau này phải làm sao đây, dựa vào thân phận của Triệu Nam Thiên, cho dù qua được cửa của cô, nhưng nhà họ Tô thì sao?”
Nhà họ Tô cũng không phải chỉ có mình dì Mai như hổ rình mồi, nhưng họ hàng ra vẻ đạo mạo trang nghiêm đó, có ai dễ đối phó đâu!
Quan trọng hơn là cha còn đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU, một khi ông ấy biết được sự tồn tại của Triệu Nam Thiên, ông ấy sẽ làm gì đây?
Đối với người đàn ông cô vừa kính vừa hận này, Tô Mục Tuyệt không có cách nào phản kháng.
Hôm sau, Tô Mục Tuyết dậy sớm.
Khi đi xuống cầu thang cô còn cân nhắc sẽ hóa giải mâu thuẫn với Triệu Nam Thiên, có điều cũng chỉ tạm thời áp vấn đề xuống thôi, nếu không giải quyết triệt để, sớm hay muộn cũng sẽ bùng phát thêm lần nữa.
Nhìn bữa sáng được bày ngăn nắp trên bàn ăn, cô không khỏi cười khổ.
Nếu cô chỉ là con gái của một gia đình bình thường, có thể gặp được một người đàn ông biết nóng biết lạnh, còn không cho cô xuống bếp, không can thiệp vào công việc của cô như Triệu Nam Thiên thì thật là phù hợp.
Nhưng xuất thân từ nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870635/chuong-467.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.