Vương Như Nguyệt đứng ở cửa sổ nhìn xuống và nói: “Tên nhóc nhà em đúng là có bản lĩnh. Vừa mới tới có mấy ngày thì đã làm mấy cô gái này điên đảo tâm hồn.”
Triệu Nam Thiên đứng một bên không dám tiếp lời, soa chuyện này có thể tính lên đầu anh?
Anh ho khan một tiếng: “Được rồi, vậy chị làm việc đi. Tôi đi làm đây.”
Vương Như Nguyệt đột nhiên nói: “Khoan đã, dạo này ai kia không tìm em gây chuyện đấy chứ?”
Triệu Nam Thiên cũng ngớ người. Anh biết Vương Như Nguyệt đang hỏi ai, nhưng dạo này quá nhiều chuyện, anh cũng xém quên mất ông Vương.
Vương Như Nguyệt không chờ anh trả lời mà nói tiếp: “Nếu ông ta tới tìm em thì em mau tránh đi, ông ta phiền lắm.”
Triệu Nam Thiên mỉm cười, có một người cha như ông Vương, quả thật đau cả đầu, cả hai suốt ngày không hợp nhau!
Từ lúc Vương Như Nguyệt rời khỏi, Triệu Nam Thiên quay người đi xuống.
Mã Hùng Dũng hình như có ý tránh anh, cả đêm không thấy người.
Anh không biết nên làm sao, đơn giản là tìm một chỗ trên quầy bar, cảm thấy nhàm chán, tìm người pha chế mua một chai bia.
Triệu Nam Thiên biết ý của Vương Như Nguyệt, gọi anh tới cũng không phải thật sự đi làm, đơn thuần chính là vì chuyện lần trước muốn tìm cơ hội báo ân mà thôi.
Nhưng con người anh không thích nợ ân tình, cầm vài tài liệu, thì mới xứng với sự tín nhiệm của Vương Như Nguyệt.
Trong khoảng vài tiếng ngắn ngủi, có hai tên say rượu bị anh mời ra ngoài, còn vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870604/chuong-436.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.