Trong mắt của Từ Minh loé lên một tia hung tộn: “Đúng là bức chết tôi mà, ngày nào đó liều mạng với gã ta tới cùng!”
“Cậu đừng khinh suất, chúng ta không phải sợ chuyện mà là không cần quậy với loại người này tới nước này!”
Từ Minh kiềm chế lại: “Anh Thiên, vậy anh nói, chúng ta phải làm sao đây?”
Triệu Nam Thiên suy nghĩ: “Tối nay các cậu chờ tôi nghỉ ngơi, rồi sẽ có kết quả!”
Anh suy nghĩ, cho dù tối nay không nắm thóp của Tôn Mập, cũng phải nghĩ cách khác.
Nếu không thì không chờ anh ta ray đã bị Tôn Mập nhân cơ hội này giải quyết!
Sau khi tan làm, Triệu Nam Thiên và Liễu Nhiên hẹn nhau, ấn định thời gian là chín giờ. Lúc đó cô ấy vừa mới kết thúc trực ban, phòng tài vụ chỉ có một mình cô ấy.
Giải quyết xong chuyện này, anh lại gọi điện cho Vương Như Nguyệt.
“Chị Như Nguyệt, tôi xin nghỉ phép ạ.”
Vương Như Nguyệt ngạc nhiên nói: “Nghỉ phép gì ở đây? Hôm qua không phải chị không phải đã nói rồi sao, để em nghỉ ngơi đàng hoàng một khoảng thời gian, không cần qua đây đâu.”
Triệu Nam Thiên hiểu ý của chị ấy, nhưng vậy lắc đầu: “Vậy không được. Hôm nay coi như ngày đầu tiên tôi đi làm, không đi thì sao coi được? Nhưng tạm thời có chút chuyện cần xử lý, có thể tôi sẽ tới muộn một chút.”
Vương Như Nguyệt ở đầu dây bên kia khuyên can mãi, thấy không khuyên được anh, chị ấy dứt khoát nói: “Được, vậy em đi làm đi, có thời gian thì tới điểm danh là được.”
“Sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870585/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.