Triệu Nam Thiên cười giải thích, “Không có gì, vừa rồi tôi vô tình bị ngã.”
Vừa dứt lời, Trương Vũ tiếp lời, vẻ mặt vẫn có chút đắc ý, “Cái gì mà bị ngã? Rõ ràng là bị tôi cho ăn đấm!”
Vẻ mặt của Liễu Nhiên lập tức trở lên khó coi, cô ấy nhận ra Trương Vũ này thật keo kiệt, anh ta vẫn cố chấp muốn gây chuyện! Anh ta cho rằng như thế hay ho lắm sao?
Khổng Như Nguyệt cũng thấy có gì đó không ổn, quay ra nhìn Triệu Nam Thiên, sau đó nhìn Trương Vũ.
Cô ấy biết rõ năng lực của Triệu Nam Thiên, cô ấy không phải coi thường Trương Vũ, nhưng nhìn cái kiểu ẻo lả của anh ta, sao có thể làm tổn thương anh Thiên? Chuyện này chắc chắn có vấn đề!
Cô có hơi lo lắng hỏi: “Nhiên, sao vậy?”
Liễu Nhiên bị câu hỏi của cô ấy làm cho lúng túng, nếu là Trương Vũ hiểu lầm, cô chả muốn giải thích, nhưng cô thật sự không muốn bị người chị em tốt hiểu lầm.
Nghĩ một lúc thì kể lại chuyện vừa rồi.
Sau khi nói xong, cô ấy còn cầm lên chiếc tất mới thay.
Khổng Như Nguyệt mở ra thì thấy có một lỗ trên tất do bị xước bởi một chiếc đinh.
Trương Vũ vẫn hơi hoài nghi, “Cô nói thật sao?”
“Thật giả cái gì? Anh đến quán bar hỏi xem, tôi và anh Thiên vào phòng từ lúc nào? Hơn nữa tôi rõ ràng biết anh sắp tới rồi mà còn ở đây làm chuyện đó với anh Thiên sao. Đầu óc tôi bằng đất chắc? Cứ cho là đúng như vậy đi, vậy thì đi đâu làm chả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870577/chuong-409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.