Tiếp xúc với Tô Mục Tuyết đã lâu, sức đề kháng của Triệu Nam Thiên đối với các mỹ nữ đã tăng lên rất nhiều, trước mặt hai tiểu mỹ nhân, anh không hề nao núng.
Anh bình tĩnh nói: “Có đâu, có gì nói vậy thôi.”
Khổng Như Nguyệt ở cạnh mím môi, “Được rồi, tôi phải nói là anh Thiên hôm nay đến đây mục đích không trong sáng nha! Còn tôi thì sao? Tôi không xinh đẹp hả?”
Triệu Nam Thiên thành khẩn nói: “Cũng xinh đẹp, mỗi người một vẻ!”
Khổng Như Nguyệt tha cho anh, nói: “Coi như anh qua cửa, chúng ta đi trước đi. Liễu Nhiên phải đợi một người nữa.”
Đang nói chuyện thì điện thoại trên tay cô ấy reo lên.
Sau khi trả lời vài câu, cô ấy nói lời xin lỗi: “Anh Thiên, văn phòng có chuyện. Tôi tạm thời về trước. Hai người ăn trước đi. Đừng đợi tôi. Tôi sẽ quay lại ngay!”
Khổng Như Nguyệt rời đi, Triệu Nam Thiên bỗng trầm lặng hơn.
Anh và Liễu Nhiên không thân nhau, tính ra lần này là lần thứ hai gặp mặt, vừa rồi có thêm Khổng Như Nguyệt nên bầu không khí cũng tạm ổn.
Bây giờ chỉ còn lại có hai người, anh nhất thời không biết mở miệng như thế nào.
May mắn thay, Liễu Nhiên đã cởi mở chủ động bắt chuyện.
“Đúng rồi, anh Thiên, Như Nguyệt nói với em rằng bữa ăn ngày hôm nay là anh chủ động mời? Vừa hay Nguyệt không có ở đây. Anh thấy em như thế nào thì cứ thoải mái nói ra.”
Triệu Nam Thiên thực sự sững trước lời nói của cô gái này.
Liễu Nhiên cười thầm, “Thảo nào Như Nguyệt nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870571/chuong-403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.