Nếu không nhân cơ hội này để ép Vương Như Nguyệt phục tùng thì sau này làm gì còn cơ hội dâng lên tận cửa như thế này nữa?
Còn đang mơ mộng, cho nên có một người đi về phía hắn ta, lúc đầu hắn ta cũng không để ý, cho đến khi người đó đi tới trước mặt, hắn ta không nhận ra.
Chết tiệt, đây không phải là cái tên họ Triệu hay sao, sao cậu ta lại có thể ra đây được?
Hai tay của Triệu Nam Thiên đút túi quần, chậm rãi dừng lại, ánh mắt rơi vào trên mặt Đao ca: “Đây không phải là Đao ca sao, anh tới tìm tôi à?”
Đao ca trông giống như gặp phải quỷ, hắn ta tới đây chính là vì để định tội cho cái tên họ Triệu này.
Thế nhưng sao hắn ta lại nhìn thấy cảnh này, chân trước của hắn ta còn chưa kịp bước vào đồn công an mà chân sau Triệu Nam Thiên đã được thả ra rồi?
Hắn ta ngơ ngác tại chỗ, thuộc hạ đi qua gọi mấy lần thì hắn ta mới hồi thần.
Dù sao cũng đã lăn lộn bao nhiêu năm nên hắn ta nhanh chóng nói chuyện trở lại: “Đương nhiên là không phải rồi, tôi tới đây để rút hồ sơ!”
Triệu Nam Thiên cười cười: “Rút hồ sơ, anh tốt như vậy sao?”
Đao ca ra vẻ rộng lượng nói: “Nhiều bạn thì nhiều đường, ít bạn thì nhiều tường, tôi không nhỏ nhen như vậy đâu.”
Trước khi Triệu Nam Thiên biết rõ mọi chuyện thì anh quyết định không xé rách mặt với cái tên ác độc này, anh lăn lộn ở Đông Châu suốt bao nhiêu năm như vậy, gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870550/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.