Hơn nữa phía sau còn có năm sáu tên tay chân đứng trợ thế, nếu là người bình thường thì chỉ sợ vừa đối mặt đã bị dọa nhũn chân rồi.
Triệu Nam Thiên lại căn bản không thèm để trong lòng, núi đao biển lửa còn không làm cho anh nhăn mày, loại tình huống nhỏ nhặt trước mắt này càng không thể khiến anh lùi bước.
Anh chỉ hơi kinh ngạc vì cách Đao ca nói chuyện và làm việc rất có trình độ, tối thiểu so với Mã Cường thì giỏi hơn rất nhiều, mặc dù là dân du côn nhưng không phải cứ mở miệng ra là kêu đánh kêu giết.
Lưu manh không đáng sợ, nhưng lưu manh có văn hóa dù thế nào vẫn khiến người ta phải cẩn trọng.
Nghĩ vậy, Triệu Nam Thiên liền tiếp lời nói: “Đao ca, vì bà chủ coi trọng nên mới cho em một chân kiếm miếng ăn ở đây, nếu gặp chuyện liền trốn thì sau này còn biết kiếm cơm thế nào? Còn về phần quy củ, chẳng phải đều là từ thương lượng mà ra sao.”
Sắc mặt Mã Hùng Dũng càng thêm khó coi: “Tên họ Triệu kia, con mẹ nó, đừng tưởng cậu có tổng giám đốc Vương làm chỗ dựa thì tôi không dám làm gì cậu, lúc ông đây kiếm miếng cơm ở Huy Hoàng thì không biết cậu còn đang ở đâu đâu! Chen ngang vào chuyện làm ăn của tôi, cậu ngại sống quá lâu rồi à?”
Lời vừa nói xong liền ra hiệu với người đứng sau.
Vốn dĩ tưởng rằng Triệu Nam Thiên chỉ đến đây đục nước béo cò thôi, nhưng không ngờ tên này lại muốn qua mặt anh, chiếm chỗ của anh.
Chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870533/chuong-365.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.