Đao ca bên kia đã thu hồi tầm mắt dính trên người Vương Như Nguyệt, ánh mắt nhìn về phía Triệu Nam Thiên đã có thêm vài phần hứng thú: “Hùng Dũng, trong nhà không yên à? Có cần Đao ca giúp giữ thể diện không?”
Anh ta đã nhìn ra, tên nhóc đột nhiên nhảy ra này đang cạnh tranh với Mã Hùng Dũng.
Đao ca cũng chẳng thèm để ý Huy Hoàng do ai nắm quyền, chỉ cần mỗi tháng có thể gửi biếu anh ta đúng hạn thì anh ta quan tâm là Mã Hùng Dũng hay Vương Cương làm gì?
Mã Hùng Dũng nghe thấy giọng điệu của Đao ca thì trong lòng sinh ra cảnh giác, vội vàng nói: “Đao ca yên tâm, vấn đề nhỏ thôi, không cần anh phải nhọc lòng.”
“Được, có việc cậu cứ nói, mọi người đều là anh em, không cần khách khí.”
Đao ca đã nói như thế thì lời nói cũng phải khéo léo hơn, dù sao ngồi ăn thì bộ dạng không thể quá khó coi, trường hợp thế này nếu đám đàn em dưới quyền đều học theo thì anh ta làm sao còn quản lý được.
Mã Hùng Dũng quét ánh mắt lạnh lùng về phía Triệu Nam Thiên: “Cậu em họ Triệu này, tôi nể mặt tổng giám đốc Vương nên không muốn làm tổn thương hòa khí với cậu, cậu nhanh đi về uống rượu đi!”
Triệu Nam Thiên cười nói: “Anh Mã, rượu lúc nào cũng có thể uống, chúng ta vẫn nên xử lý phiền toái trước mắt đi.”
Mã Hùng Dũng thấy Triệu Nam Thiên cứng mềm không ăn thì dần dần mất kiên nhẫn: “Mẹ nó, không biết điều à! Người đâu, mời phó đội trưởng Triệu đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870531/chuong-363.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.