Tô Mục Tuyết ném thuốc vào người anh ta: “Chết rồi.”
Nói xong, cô xoay người bước đi.
Tiểu Ngũ hoảng sợ, thần sắc đã như khóc tang: “Sao cơ? anh Thiên… anh Thiên… Chết rồi?”
Từ Minh đập cậu ta một cái: “Đúng là đồ không có đầu óc, không thấy vợ chồng son người ta đang giận dỗi nhau à!”
Đợi không bao lâu thì cửa phòng bệnh đã mở ra, Triệu Nam Thiên bước ra trước.
Từ Minh bước tới, sáp đến gần anh, chưa kịp mở miệng nói gì đã nhìn thấy Thư Trúc bước ra sau anh.
Trước kia Từ Minh đã gặp qua cô ta một lần, lần này cũng không cảm thấy quá mức ngoài ý muốn, nhưng cậu ta cũng đã hiểu ra vì sao vừa rồi Tô Mục Tuyết mất hứng, rõ là đang ghen.
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, anh Thiên thật đúng là đang sống trong phúc mà không biết hưởng phúc, có chị dâu Tô Mục Tuyết xinh đẹp như vậy lại còn đi trêu ong ghẹo bướm.
Đang nghĩ tới đó thì bên kia đã mở miệng nói trước: “Quay về phải nghỉ ngơi cho tốt, uống thuốc đúng giờ, nhớ kỹ, miệng vết thương không thể dính nước, tắm rửa thì chỉ dùng khăn lông ướt lau thôi, nếu có vấn đề gì thì lúc nào cũng có thể gọi điện cho em.”
Giọng điệu của Thư Trúc nhẹ nhàng, đâu có chỗ nào giống như một bác sĩ, rõ là đang cằn nhằn còn hơn cả một người vợ.
Triệu Nam Thiên cũng thấy nhức đầu, anh trả lời qua loa vài câu rồi lôi kéo đám Từ Minh rời đi.
“Tô Mục Tuyết đâu?” Rời khỏi tầm mắt của Thư Trúc anh mới vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870475/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.