Tôn mập chào hỏi một hồi, tiến lên nghênh đón: “Hoan nghênh Bộ trưởng Uông đến tiểu khu Giang Uyển của chúng tôi kiểm tra!”
Bộ trưởng Uông lịch sự nói vài câu rồi dẫn nhóm lãnh đạo vào nhà.
Anh ta tính tình nóng nảy, lười nói nhảm, chỉ ngồi xuống và đi thẳng vào vấn đề, “Chắc hẳn mọi người đã nghe về giai đoạn 3 của vụ trộm. Tôi rất hài lòng với cách xử lý vấn đề này. Hôm nay tôi đến đây là để khen ngợi! “
Tôn mập sững sờ, gã ta còn chưa kịp báo cáo tình hình mà anh ấy đã biết trước rồi. Không lẽ nào là anh họ đã mở lời trước?
Có một người đàn ông đầu trọc đang ngồi trên sô pha, vẻ mặt có chút không vui, chẳng lẽ Tôn mập đã giấu chuyện này một mình để đi tắt đốn đầu được báo cáo?
Đúng lúc mọi người đang nghi ngờ, Bộ trưởng Uông lại lên tiếng: “Tôi nói này người anh em, cậu đừng khiêm tốn!”
Khi nói câu đó, ánh mắt của anh ta vô ý hay cố tình nhìn về Tôn mập.
Đối với hai tiếng anh em này từ miệng của Bộ trưởng Uông, Tôn mập có chút khiếp sợ và có phần nịnh nọt.
Anh ta vội vàng bước lên trước nói: “Uông … Bộ trưởng Uông, ngài nói vậy là sao? Giải quyết vấn đề của công ty là việc người anh em như tôi nên làm!”
Vài vị lãnh đạo của công ty tài chính nhìn nhau, trong lòng có vẻ đố kỵ và chế nhạo.
Về giai đoạn 3 của vụ trộm, ai cũng biết ít nhiều nội dung câu chuyện bên trong, nguyên nhân khiến anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870370/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.