Dì Đào gọi cửa bên ngoài, chẳng lẽ anh ta giả bộ không nghe thấy, ngăn cản không cho vào sao? Thật sự rất khó để trách anh ấy.
Tuy rằng trong lòng có hối hận, nhưng dù sao mở miệng gọi Triệu Nam Thiên trở về, cô vẫn không làm được.
Tô Mục Tuyết càng nghĩ về điều đó, cô càng khó chịu, và đột nhiên bụng cô rên lên.
Cô đang nghĩ tới việc đi vào tủ lạnh tìm thứ gì đó ăn, nhưng khi đi ngang qua bếp, nhìn thấy một bàn đầy những món ngon tinh xảo, cô lập tức sững sờ tại chỗ!
Phần ăn gồm ba món và một món canh đều là hương vị yêu thích của cô, tất cả đều chưa đụng đũa, thậm chí còn đậy kín bằng hộp giữ nhiệt, khi mở ra sẽ bốc khói.
Tô Mục Tuyết xúc động, mắt cô ấy đỏ bừng ngay lập tức, cô ấy không biết miêu tả mùi vị như thế nào, cô ấy lại khó chịu và tự trách mình.
Triệu Nam Thiên cũng đi làm một ngày, sau giờ làm việc anh vẫn phải nấu cơm cho cô, trước khi về chắc chắn anh đã phải chịu đựng sự hiện diện của Dì Đào.
Bản thân mình có tốt không, không những không an ủi mà lại còn nổi giận với anh ta?
Có phải vì Triệu Nam Thiên dễ ức hiếp, và vì bản thân anh ta không dễ dàng mất bình tĩnh nên cô muốn trút hết lửa giận lên người khác?
Tô Mục Tuyết trở nên khó xử hơn khi nghĩ về điều đó, và sau khi do dự một lúc lâu, cô rút điện thoại ra.
Tô Mục Tuyết đã chuẩn bị sẵn lời nói của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870357/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.