Nhưng cô ta lại nổi lên tâm tư muốn chống lại Triệu Nam Thiên, muốn đùa giỡn anh, như cách mèo vờn chuột vậy.
Triệu Nam Thiên đầu tiên là sửng sốt, sau đó bừng tỉnh, cô ta trêu đùa anh?
Thở dài một hơi, đồng thời lại có chút tiếc nuối, vừa rồi nếu không do dự, liệu bây giờ có phải là được làm thật rồi không?
Vương Như Nguyệt cười đủ rồi, liền nghiêm mặt: “Nói đi, anh muốn biết cái gì?”
Triệu Nam Thiên thanh thanh giọng, đem nhiệm vụ của Vương mập nói lại một lần nữa.
Vương Như Nguyệt ôm hai vai, chậm rãi nói: “Việc này tôi không thể giúp anh!”
Triệu Nam Thiên không nói gì, anh biết, khẳng định Vương Như Nguyệt còn có người đứng sau.
Vương Như Nguyệt chăm chú quan sát nét mặt của Triệu Nam Thiên, không ngờ kết quả vẫn giống như trước, cô ta không thể nhìn thấu, trên người anh chàng này có cảm giác từng trải và chín chắn không phù hợp với tuổi của anh ấy.
Lúc này, Vương Như Nguyệt đã thua trận đầu tiên, cô ta phá vỡ sự yên lặng, nói: “Nhưng tôi có thể chỉ cho anh một hướng đi tốt.”
Triệu Nam Thiên hiểu ý, anh lập tức nhận lời: “Chị Như Nguyệt, chị yên tâm, cuộc nói chuyện ngày hôm nay của hai chúng ta, tôi bảo đảm sẽ không để cho người thứ hai biết!”
Vương Như Nguyệt nâng ly rượu trong tay, lắc nhẹ một cái, sau đó cô ta từ từ nói: “Tốt, tôi nói cho anh biết điểm mấu chốt, vật liệu xây dựng của giai đoạn ba kia không phải mất, mà là dùng để trả nợ rồi, hơn nữa còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870325/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.