Chương trước
Chương sau
Nhưng cô ta lại nổi lên tâm tư muốn chống lại Triệu Nam Thiên, muốn đùa giỡn anh, như cách mèo vờn chuột vậy.
Triệu Nam Thiên đầu tiên là sửng sốt, sau đó bừng tỉnh, cô ta trêu đùa anh?
Thở dài một hơi, đồng thời lại có chút tiếc nuối, vừa rồi nếu không do dự, liệu bây giờ có phải là được làm thật rồi không?
Vương Như Nguyệt cười đủ rồi, liền nghiêm mặt: “Nói đi, anh muốn biết cái gì?”
Triệu Nam Thiên thanh thanh giọng, đem nhiệm vụ của Vương mập nói lại một lần nữa.
Vương Như Nguyệt ôm hai vai, chậm rãi nói: “Việc này tôi không thể giúp anh!”
Triệu Nam Thiên không nói gì, anh biết, khẳng định Vương Như Nguyệt còn có người đứng sau.
Vương Như Nguyệt chăm chú quan sát nét mặt của Triệu Nam Thiên, không ngờ kết quả vẫn giống như trước, cô ta không thể nhìn thấu, trên người anh chàng này có cảm giác từng trải và chín chắn không phù hợp với tuổi của anh ấy.
Lúc này, Vương Như Nguyệt đã thua trận đầu tiên, cô ta phá vỡ sự yên lặng, nói: “Nhưng tôi có thể chỉ cho anh một hướng đi tốt.”
Triệu Nam Thiên hiểu ý, anh lập tức nhận lời: “Chị Như Nguyệt, chị yên tâm, cuộc nói chuyện ngày hôm nay của hai chúng ta, tôi bảo đảm sẽ không để cho người thứ hai biết!”
Vương Như Nguyệt nâng ly rượu trong tay, lắc nhẹ một cái, sau đó cô ta từ từ nói: “Tốt, tôi nói cho anh biết điểm mấu chốt, vật liệu xây dựng của giai đoạn ba kia không phải mất, mà là dùng để trả nợ rồi, hơn nữa còn là tiền nợ đánh bạc! Chuyện này ngoại trừ công ty thì từ trên xuống dưới đều có lợi ích, anh thật sự muốn xen vào?”
Trong lòng Triệu Nam Thiên thấy ngạc nhiên nhưng bên ngoài giọng nói vẫn không thay đổi: “Được không, dù sao cũng phải thử một lần?”
Vương Như Nguyệt giống như nhìn thấu suy nghĩ của Triệu Nam Thiên, cô ta khua tay và nói: “Tham vọng không nhỏ! Được, anh muốn thử một lần đúng không? Tôi cho anh cơ hội này, giúp tôi làm một chuyện, chỉ cần hoàn thành, tôi sẽ giúp anh giới thiệu với một người, anh ta biết rõ chân tướng sự việc.”
Triệu Nam Thiên theo bản năng hỏi: “Ai?”
“Ông chủ công ty Vật Nghiệp của các anh!” Vương Như Nguyệt đứng dậy và chỉnh lại váy.
Triệu Nam Thiên không hỏi thêm nữa, quả nhiên giống với dự đoán ban đầu của anh, nếu không có ông chủ công ty Vật Nghiệp gật đầu thì những người bảo vệ khoa kia cũng không phải chết, sao có thể giả vờ không biết?
Thật ra chuyện này cũng rất đơn giản, từ trên xuống dưới đều có lợi, chỉ có công ty bị tổn hại.
Nhưng mà người có thể làm cho công ty tổn thất chắc chắn có lai lịch không nhỏ, nếu không chuyện này sao không có ai quan tâm, còn đến lượt một bảo vệ nhỏ trong thời gian thực tập như anh nhúng tay sao?
Triệu Nam Thiên thử phân tích tình hình của mình, đến tận lúc cuối, tám, chín phần mười vẫn không giải quyết được gì.
Nhưng mà bảo vệ khoa chắc chắn sẽ đẩy mấy người ra để nhận tội thay, cấp trên chọn trúng Tôn mập, Tôn mập như đẩy chính mình ra ngoài đỡ nhát đao.
Người khác coi chuyện này là công việc khó khăn, nhưng Triệu Nam Thiên lại cảm thấy đây là cơ hội, chỉ cần có thể nắm bắt, có cơ hội sẽ thử sức! Tất nhiên một người chủ của bảo vệ khoa ở khu vườn không đáng để anh liều mạng như thế, nhưng có thể sau lưng đế uyển là tập đoàn Hoa Khắc, đứng hạng nhất hạng nhì về nắm giữ số lượng bất động sản lớn nhất trên cả nước.
Vài ngày trước, anh hỏi chi tiết về Ngụy Bắc Minh, quả thật là nhờ tập đoàn của Đông Phong, nhà họ Ngụy mới có thể phất lên nhanh chóng trong vòng vài năm. Triệu Nam Thiên không có thói quen bị đánh một cách thụ động, từ khi trở thành cái gai trong mắt Ngụy Bắc Minh, việc làm cho lỏng lẻo vốn liếng đất của nhà họ Ngụy cũng không bị tính là quá đáng đúng không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.