Tổng giám đốc Mã vội gật đầu lia lịa: “Đã hiểu đã hiểu, ngày mai đi đàm phán, tôi nhất định sẽ nói tốt cho cô Tô.”
Triệu Nam Thiên không quên nhắc nhở: “Tốt nhất anh hãy giữ kín chuyện này, nếu người khác biết thì chỉ có anh mất mặt thôi, biết chưa?”
Tổng giám đốc Mã lau mồ hôi nói: “Vâng vâng vâng, tôi biết tôi biết, anh yên tâm.”
“Cút đi!” Triệu Nam Thiên buông anh ta ra.
Mạnh Nhã vẫn đứng bên cạnh. Mặc dù cô không rõ chuyện đã xảy ra, nhưng vẫn hơi hiểu được một chút. Rõ ràng anh giúp Tô Mục Tuyết, nhưng lại không muốn cho cô ấy biết, rốt cuộc Triệu Nam Thiên đang làm trò quái quỷ gì vậy?
Tổng cộng là 12 triệu, Triệu Nam Thiên rút ra 3 triệu coi như đền bù cho quán vỉa hè, lúc này mới lại gần Mạnh Nhã: “Đi thôi.”
Thấy anh không lên xe, Mạnh Nhã nhíu mày hỏi: “Anh còn định đi làm gì nữa?”
Triệu Nam Thiên nói đương nhiên: “Không làm gì hết, về ký túc xá ngủ.”
Mạnh Nhã lại hỏi: “Anh không tới bệnh viện băng bó à?” Cô hơi bất đắc dĩ, vết thương nặng như vậy, nếu là người bình thường thì đã sớm sợ hãi rồi, nhưng tên này thì hay rồi, chẳng những vẫn nhảy nhót mà còn đập cửa kính xe của người ta đòi 12 triệu, không biết nên nói anh ta to gan hay là ngu ngơ nữa.
Triệu Nam Thiên cậy mạnh: “Vết thương nhỏ, không cần đến bệnh viện.”
Sắc mặt Mạnh Nhã lạnh lùng, tự kéo cửa xe ra: “Bớt nói nhảm, lên xe.”
Triệu Nam Thiên không thể thuyết phục cô ta: “Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870298/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.