Triệu Nam Thiên hứa hẹn: “Sợ gì, nếu có người hỏi thì chú cứ đổ cho tôi.”
“Được rồi được rồi, vậy thì tôi sẽ uống mấy ly với cậu. Nhưng tôi nói trước nhé, xảy ra vấn đề gì tôi không chịu trách nhiệm đâu.” Lão già ra vẻ miễn cưỡng, nhưng ánh mắt đã nhìn chằm chằm chai rượu trắng.
Rượu này là rượu do xưởng sản xuất nhỏ của Đông Châu sản xuất, nhãn hiệu không nổi tiếng, cũng không có chai lọ đẹp, nhưng hương vị không tồi, nguyên liệu đầy đủ, rất ngon miệng, đối với loại người nghiện rượu lâu năm như ông ta thì rất khó từ chối.
Triệu Nam Thiên hiểu ý, rót đầy một ly: “Chú, tôi rót đầy cho chú đây. Anh em chúng tôi mới tới, mong chú chăm sóc nhiều hơn.”
Ông lão ra vẻ nói: “Được rồi được rồi.”
Từ Minh liên tục oán thầm, đối phó với loại người cậy già lên mặt như lão già này thì không thể khách khí. Nếu là cậu ta thì đã sớm đấm luôn rồi, làm gì có chuyện còn hầu hạ ông ta cơm ngon rượu say chứ? Nhưng ngẫm lại thì cũng đúng, đây là sự chênh lệch giữa mình với anh Thiên, không thì sao người ta lại trâu bò như thế, dám khinh thường anh năm, còn được cô Mạnh ưu ái chứ? Cậu ta nghĩ vậy, nói chuyện cũng trở nên khách sáo, vừa cùng uống rượu vừa quan sát biểu cảm, âm thầm cân nhắc dụng ý của Triệu Nam Thiên tối nay.
Ba người uống rượu nhậu mồi, anh tới tôi lui, chẳng mấy chốc đã xử lý gần hết một chai rượu trắng. Từ Minh rất tinh mắt, thi thoảng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870281/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.