Tôn mập chất vấn, “Mày… mày ấu đả thủ trưởng, điều này còn chưa đủ sao?”
Triệu Nam Thiên tùy ý nói, “Các người ra tay trước, tôi chỉ phòng vệ chính đáng, cô Mạnh có thể làm chứng cho tôi.”
Tôn mập lật lọng, “Cái gì mà phòng vệ chính đáng? Mày là tội phạm ăn cắp, chúng tao bắt mày là hợp tình hợp lý! Hơn nữa dưới giường túc xá của mày chúng tao phát hiện tài sản đã mất của công ty!”
Triệu Nam Thiên cười ra tiếng, “Ký túc xá? Đã vài ngày tao không trở về đó, cho dù các người có móc được vàng thỏi từ trong đó ra cũng không liên quan tới tôi!”
Tôn mập nhất thời nghẹn lời, nói lý thì không nói lại Triệu Nam Thiên, so nắm đấm cũng không bằng người ta, cuối cùng anh ta nghẹn ra hai chữ, “Là… hiểu lầm…”
Triệu Nam Thiên cười lạnh, “Hiểu lầm? Nói một chút xem tiền thưởng là chuyện gì xảy ra?”
“Phúc lợi của công ty…” Đôi mắt nhỏ của Tôn mập không ngừng xoay tròn. Còn không đợi anh ta nói xong, người đã bị trúng một cước hung ác.
Một đá này là Triệu Nam Thiên đạp, sức không nhẹ, đạp ngay giữa ngực Tôn mập.
Trước đây anh không trêu chọc Tôn mập thuần túy là vì anh không muốn gây phiền toái. Dù sao đây cũng là công việc Mạnh Nhã giới thiệu cho mình tới làm, ít nhiều gì cũng phải nể mặt cô ta một chút.
Hiện tại nếu đã vạch mặt anh cũng không cần cố kỵ nhiều như vậy.
“Anh suy nghĩ lại một chút.”
Triệu Nam Thiên cũng không giục, nụ cười kia đặt trong mắt người ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870270/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.