Mặc dù sóng gió giữa anh và Tô Mục Tuyết cũng không nhỏ, nhưng chỉ lan truyền trong một vòng nhỏ người.
Vòng quan hệ của tầng dưới chót vốn không thể tiếp xúc tới những chuyện này. Lại thêm hai nhà Tô Ngụy liên hợp áp chế, đương nhiên cũng có thể áp chế, không khiến chuyện lâm vào cảnh “mọi người đều biết”.
Đang nghĩ ngợi, chợt điện thoại đổ chuông, người gọi tới là “Mạnh Nhã chủ xí nghiệp ở tòa nhà số chín”.
Tuy mặt ngoài quan hệ giữa hai người là chủ xí nghiệp và bảo vệ, nhưng trên thực tế, từ trước lúc đến Giang Uyển bọn họ đã là bạn bè.
Lại nói tiếp, công việc ở Giang Uyển này là Mạnh Nhã giới thiệu cho anh.
Mạnh Nhã là người bạn khác phái đầu tiên anh quen ở Đông Châu sau khi xuất ngũ trở về.
Không muốn bạn bè lo lắng, Triệu Nam Thiên vội vàng nhận điện thoại.
Thấy điện thoại được kết nối, đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng hỏi lo lắng, “Anh đang ở đâu?”
Triệu Nam Thiên kinh ngạc vô cùng, “Cái gì mà tôi đang ở đâu?”
Mạnh Nhã giận dữ, “Còn giả ngu? Ngày đó tôi nghe nói anh đánh Ngụy Bắc Minh bị thương, sau đó bị cảnh sát dẫn đi!”
“Có phải anh bị ngu không, rõ ràng loại con nhà giàu có như Tô Mục Tuyết chỉ đang coi anh thành công cụ để lợi dụng!”
“Hết lần này tới lần khác anh lại không tim không phổi, thật sự để người khác coi thành súng mà sử dụng!”
“Chẳng lẽ đời này anh chưa từng gặp được phụ nữ sao? Đây là Ngụy Bắc Minh, anh dám ra tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870262/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.