Quan Hải Xương ở đầu bên kia điện thoại ngẩn người, giọng nói quen tai đến mức trong lúc nhất thời ông ta không dám xác nhận, “Cậu là…”
“Tôi là Hùng Phi!”
Hô hấp của Quan Hải Xương hơi ngừng một lát, sau đó ông ta bỗng tăng cao âm lượng, “Cậu thực sự là… Hùng Phi?”
Hùng Phi trêu chọc, “Ôi, chú Quan còn nhớ tôi sao? Tôi nghĩ người làm quan lớn như chú đã sớm quên mất tôi rồi đây!”
Quan Hải Xương lúng túng cười, “Hùng Phi, cháu chớ đùa với chú Quan. Trở về lúc nào vậy?”
Hùng Phi thuận miệng ứng phó, “Trở về được một thời gian rồi.”
Quan Hải Xương thử hỏi dò, “Gần đây lão thủ trưởng thế nào, chú còn đang chờ khi có thời gian rảnh lại đi thăm hỏi ông ấy đây!”
Hùng Phi trêu chọc, “Đừng, chú đừng tới nhà, gần đây cha tôi cao huyết áp, nếu nhìn thấy chú sợ rằng sẽ bị chọc giận tới qua đời!”
Quan Hải Xương run rẩy một chút, “Hùng Phi, lời này của cháu là sao? Có phải lão thủ trưởng còn đang giận chú? Hôm nay quá muộn, như vậy đi… Ngày mai chú tự mình tới cửa thăm hỏi!”
Giọng nói của Hùng Phi đột ngột hạ xuống mấy độ, “Có thể không giận chú sao? Dám dung túng cho thủ hạ phá hư quân hôn! Cục trưởng Quan, việc này không vội, ngày mai tôi sẽ tới phòng làm việc của chú, hai người chúng ta tâm sự thật tốt!”
Quan Hải Xương túa mồ hôi lạnh ròng ròng, nào dám để vị tổ tông này tới cửa, vội vàng giả ngu nói: “Có chuyện như vậy sao, sao chú không biết? Cháu đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870253/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.