Ngụy Bắc Minh bày ra vẻ tuyệt vọng, trong lòng yêu nhớ nhiều năm như vậy, đánh thì đánh, mắng thì mắng, nhưng nếu phải từ bỏ thật sự nào có dễ dàng như vậy?
Anh ta gần như thất thần nói, “Nói như vậy dì Đào không đồng ý chuyện hôn sự giữa con và Mục Tuyết nữa?”
Bà Ngụy không hài lòng với dáng vẻ này của anh ta, “Đại trượng phu sợ gì không vợ, vì Tô Mục Tuyết đáng để con thất hồn lạc phách như vậy sao?”
Ánh mắt Ngụy Bắc Minh trở nên âm trầm, nắm tay cũng siết chặt lại, “Triệu Nam Thiên, nhất định là vì anh ta!”
Bà Ngụy không cần phải nhiều lời nữa, đưa điện thoại lại cho Tô Trường Vũ.
Rất nhanh người nhà họ Tô đã lên xe rời đi.
Ngụy Bắc Minh nhìn quanh, ánh mắt như hận không thể ăn thịt người, “Họ Triệu kia, người nhà họ Tô đi rồi, tao cũng muốn nhìn xem hôm nay còn ai có thể giữ được mày!”
Triệu Nam Thiên không quan tâm đến anh ta mà quay đầu nhìn về phía Tô Mục Tuyết, “Cô trở về đi, chuyện còn lại để tôi tự mình giải quyết.”
Tô Mục Tuyết không khách khí hỏi ngược, “Cái gì gọi là tự mình giải quyết?”
Cô không thích nhất là giọng điệu này của Triệu Nam Thiên. Động một chút lại bày ra chủ nghĩa đại nam tử.
Phiền phức hôm nay đều vì cô mà ra, vậy mà lúc này anh lại nói cô rời khỏi, anh coi cô thành cái gì?
Triệu Nam Thiên an ủi: “Cô yên tâm, anh ta không dám làm gì tôi.”
Tô Mục Tuyết trừng mắt hỏi, “Triệu Nam Thiên, đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870244/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.