Giọng điệu của Ngô Đào trở nên sắc bén, “Mất đi viện trợ của nhà họ Ngụy, chậm nhất ngày mai, nhà họ Tô sẽ bị chủ nợ chặn cửa. Đến lúc đó nhà xưởng đình công, thương nghiệp cung ứng cắt nguồn hàng hóa, nhà phân phối bức bách, đây là kết cục con muốn thấy?”
Tô Mục Tuyết ương rắn nói, “Tôi sẽ nghĩ biện pháp xử lý.”
Ngô Đào tiếp tục hỏi, “Mẹ biết con không thích Ngụy Bắc Minh bởi vì anh ta là người mẹ chọn. Nhưng dù anh ta có thế nào đi nữa cũng tốt hơn tên bảo vệ kia, đúng không?”
Tô Mục Tuyết nhìn nhìn Triệu Nam Thiên, cường ngạnh phản bác, “Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, sao bà biết đời này Triệu Nam Thiên không thể sánh với anh ta? Hơn nữa, năm đó chẳng phải lúc cha tôi dựng nghiệp cũng bằng hai bàn tay trắng sao?”
Giọng điệu của Ngô Đào trở nên lạnh lùng, “Chỉ bằng anh ta mà con cũng dám so sánh với cha con?”
Bà ta như vừa nghe thấy một chuyện cười lớn.
Năm đó anh rể bắt đầu từ dụng cụ gia đình khởi nghiệp bằng hai bàn tay trắng, chỉ trong hai năm ngắn ngủi đã kiếm được ba tỷ.
Sau đó anh rể bỏ nghề dụng cụ gia đình vốn đang có triển vọng, không để ý sự phản đối của tất cả mọi người mà đổi nghề sáng lập bách hóa Xuân Nguyên, là người đầu tiên dẫn khái niệm bán lẻ hàng hóa đẳng cấp và đồ trang sức xa xỉ vào Đông Châu.
Sau đó anh rể dựa vào một loạt cạnh tranh và thủ đoạn, gần như chỉ trong vòng hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870241/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.