Vạn Yến đã làm khó dễ trước, ” Tô Mục Tuyết, cô có ý gì? Tên khốn kiếp này đánh em họ cô bị thương, cô còn phải che chở cho anh ta?”
Tô Mục Tuyết không thèm nhìn cô ta, vẻ mặt phiền chán, “Ở đây không có chỗ cho cô nói chuyện!”
Vạn Yến cảm thấy buồn cười, “Không có chỗ cho tôi nói chuyện? Tôi là vợ của bác ba cô, là trường bối của cô!”
Tô Mục Tuyết nghiêng đầu qua, nhìn thẳng vào cô ta nói: “Đừng nói cô chỉ là tiểu tam thượng vị, ngay cả một tờ giấy đăng ký kết hôn cũng không có, cho dù một ngày nào đó bác ba của tôi thực sự cưới hỏi cô đàng hoàng, nhà họ Tô sự cũng không tới phiên cô làm chủ!”
Vạn Yến như bị người bóc trần, sắc mặt lúng túng, “Cô… cô… cô dựa vào cái gì… dựa vào cái gì mà nói như vậy?”
Tô Mục Tuyết khí phách trả lời, “Cô muốn nói dựa vào cái gì? Chỉ bằng công ty là do cha tôi sáng lập, chỉ bằng trong tay tôi có cổ phần của Tô Phong, chỉ bằng tôi họ Tô!”
Vạn Yến thấy mình nói không lại cô cũng không dám đắc tội, giậm chân làm nũng nói: “Trường Vũ, anh xem cô cháu gái của anh đi, cô ấy… vậy mà cô ấy lại chống đối em!”
Tô Trường Vũ hít sâu một hơi. Mới vừa rồi Tô Mục Tuyết nói không sai, Tô Phong là do một tay anh cả sáng tạo, tuy rằng ông ta cũng có cổ phần trong Tô Phong nhưng số cổ phần của ông ta không nhiều bằng số cổ phần của cô cháu gái trước mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870235/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.