“Mẹ tôi nói không sai, mịa cô, cô đúng là người đàn bà đê tiện!”
“Ngụy Bắc Minh tôi có điểm nào kém Triệu Nam Thiên? Yên lành làm mợ chủ nhà họ Ngụy thì không làm, cô cứ nhất định phải tự đọa lạc, trao thân cho một tên bảo vệ nhỏ?”
“Uổng cho sự thâm tình tôi dành cho cô, ả đàn bà ti tiện không biết liêm sỉ, kỹ nữ!”
Ngụy Bắc Minh càng nói càng tức, dư quang nơi ánh mắt lại phát hiện thân hình Triệu Nam Thiên đang nhanh chóng tới gần.
Chờ khi anh ta kịp phản ứng, ngón trỏ chỉ vào Tô Mục Tuyết đã bị Triệu Nam Thiên nắm trong tay.
Răng rắc!
Ngón trỏ vang lên tiếng bị bẻ gãy!
“A!”
Ngụy Bắc Minh chỉ kịp hét thảm một tiếng, lực bẻ ngược cực mạnh khiến cả người anh ta quỳ rạp trên mặt đất.
Lại sau đó anh ta bị người đạp giữa ngực.
Cả người quỳ trượt về phía sau tới mấy mét, mãi đến khi đụng lên cột trụ hành lang mới chật vật dừng lại được!
Thời gian phảng phất như ngừng lại.
Tô Mục Tuyết bịt chặt miệng đứng đờ tại nguyên chỗ. Thời khắc này Triệu Nam Thiên cường thế vô cùng, cũng nam tính vô cùng.
Nhất là loại cảm giác hạnh phúc khi được người che chở kia khiến cô cảm thấy huyết khí dâng trào, cả người như ngồi trên mây.
Tiếng thét chói tai của bà Ngụy đánh vỡ tất cả ảo cảnh, ánh mắt bà ta đầy oán hận ác độc, “Còn sững sờ ra đó làm gì?”
Ngụy Bắc Minh quát lớn một tiếng, “Đều đi xuống cho tôi, ở đây không chuyện của các người!”
Anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870232/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.