Chẳng lẽ là chó ngáp phải ruồi?
Trong lòng bà Ngụy đã không còn lực lượng tiếp tục khiêu chiến, nhưng trên mặt lại không muốn lộ ra mảy may.
Cảm giác bị một nhân vật nhỏ bé mình vốn coi thường nắm lấy mạch môn, thậm chí bị ép phải cúi đầu và thỏa hiệp, thật sự rất chán ghét.
Nhưng đã nói tới đây rồi, chẳng lẽ lại bỏ qua như vậy?
Trong lòng phiền chán nhưng ngoài miệng bà ta lại càng không nể mặt, “Nhà họ Tô các người thật uy phong, nuôi ra được một con chó ngoan!”
“Chờ mấy ngày nữa xin phá sản, toà án tới nhà thanh tra tài sản, hi vọng các người còn có thể cứng rắn như vậy!”
Nói xong bà ta cười lạnh nhìn thoáng qua Tô Lâm đã co lại trong góc, ý uy hiếp trong đó không cần nói cũng biết!
Nghe thấy lời uy hiếp trong miệng bà Ngụy, Tô Lâm gần như không dám tưởng tượng.
Đã quen với việc cơm đến há mồm áo đến vươn tay, được phụ nữ vây chung quanh, hiện tại lại muốn anh ta phải sống cuộc sống khổ cực? Vậy còn không bằng giết chết anh ta đi!
Anh ta không đoái hoài tới sắc mặt khó coi của Tô Mục Tuyết, khúm núm đi lên trước, “Bác Ngụy, chuyện gì cũng từ từ nói… Dù sao cũng là người một nhà, bác chớ chấp nhặt với chị họ cháu…”
Bà Ngụy ra dáng, “Muốn tôi bỏ qua như vậy?”
Tô Lâm gần như khom lưng, “Tuyệt đối sẽ không, xin bác yên tâm, nhà họ Tô nhất định sẽ cho bác một câu trả lời hài lòng. Tên Triệu Nam Thiên này nhà chúng cháu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870227/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.