Người thân có máu mủ tình thâm cũng chưa từng tôn trọng cô chút nào.
Thanh mai trúc mã Ngụy Bắc Minh cũng chưa từng tôn trọng cô dù chỉ một chút.
Bà Ngụy đạo mạo nghiêm trang, ngoài miệng khoan dung rộng lượng nhưng trong nội tâm đầy bụng khinh bỉ, vênh mặt hất hàm ra quyết định thay cô, cũng chưa từng tôn trọng cô dù chỉ một chút!
Hết lần này tới lần khác, người đàn ông cô mới quen hai ngày này lại khiến cô có cảm giác bừng tỉnh.
Cô không tự chủ được mà đỏ cả vành mắt, hệt như tâm tình nào đó trong lòng bị người xúc động!
Ngụy Bắc Minh lập tức nhận ra điểm khác thường của Tô Mục Tuyết, hệt như thứ đồ chơi mình thích nhất bị người ngoài nhúng chàm, anh ta nghiến răng ken két.
Không để ý tới lời khuyến cáo của mẹ, anh ta gần như rít gào quát: “Triệu Nam Thiên, mày đánh người của tao xong còn muốn bỏ đi?”
Theo tiếng nói của anh ta phát ra, cách đó không xa có một chiếc xe thương vụ màu đen lái vào.
Bảy tám người đàn ông cường tráng mặc đồ đen chạy tới. Nguyên một đám đứng chắp tay, chỉ một lát đã khiến sân chật như nêm cối!
Ánh mắt Triệu Nam Thiên nhìn chung quanh một vòng, ý cười nơi khóe miệng khiến người không đoán được tâm tình anh, “Ngụy Bắc Minh, mày chắc chắn?”
Ngụy Bắc Minh đã sớm mất lý trí, hai mắt sung huyết nói: “Mịa nó, bớt nói nhảm cho tao. Mày còn muốn chạy? Có thể, mặt chui từ dưới đũng quần ông đây!”
Giờ này khắc này, Ngụy Bắc Minh chỉ hận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870221/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.