Tô Mục Tuyết cảnh cáo, “Tô Lâm, nếu như em còn gây sự nữa chị lập tức gọi điện thoại cho cha em!”
Tô Lâm như bị bóp trúng mệnh môn, hùng hổ nói: “Cháu trai, coi như mày may mắn, bằng không hôm nay tao nhất định phải giết chết mày!”
Thấy sắc mặt Tô Mục Tuyết càng ngày càng khó coi, anh ta kinh ngạc hỏi một câu, “Chị họ, tên cháu trai này là ai vậy? Vì sao anh ta lại đi ra từ trong nhà chị?”
Tô Mục Tuyết xụ mặt, “Mở miệng ngậm miệng toàn lời thô tục, gia giáo của em đâu?”
Không phải cô muốn dạy dỗ, cha cô có cô một cô con gái là cô, hết lần này tới lần khác mấy chú bác lại có rất nhiều con cái.
Chỉ là đáng tiếc, mấy anh chị em họ này được nuông chiều từ bé, không ai quản giáo.
Mấy năm này nhà họ Tô có tiếng xấu như vậy thật không thể thoát khỏi liên quan với đám ăn chơi trác táng này.
Cũng tỷ như Tô Lâm trước mắt, con cưng nhà bác ba, còn chưa tốt nghiệp đại học, cả ngày ăn mặc xa xỉ ăn chơi đàng điếm, gây ra không ít rắc rối cho gia đình!
Tô Lâm phiền chán nói: “Chị họ, sao chị vừa há miệng đã muốn dạy dỗ em? Hôm nay em tới đây là có việc quan trọng. Chị mau đuổi tên bảo vệ này đi, nếu không đợi lát nữa anh rể em tới lại hiểu lầm!”
Anh rể?
Không biết vì sao Triệu Nam Thiên nghe thấy chữ này lại cảm thấy chói tai vô cùng!
Tô Mục Tuyết cũng sửng sốt một chút, sau đó rất nhanh cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870215/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.