Một người là quân nhân giải ngũ ngay cả một công việc đàng hoàng cũng không tìm được, hiện làm bảo vệ ca đêm trong khu Giang Uyển.
Ai ưu tú hơn?
Lựa chọn ban đầu của Thư Trúc đã nói rõ tất cả!
Chị dâu nhìn ra tình cảnh gian nan của Triệu Nam Thiên, bèn đứng bên cạnh ngắt lời: “Cảm ơn, chúng tôi không có gì cần bác sĩ giúp đỡ.”
Cô ấy là người nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, trước đó cô ấy kêu Triệu Nam Thiên đi cầu người ta chỉ vì muốn chiếm hời mà thôi.
Cãi nhau là chuyện nhà mình, nhưng hiện tại đang đứng trước mặt người ngoài, đương nhiên cô ấy không muốn Triệu Nam Thiên phải cúi đầu.
Tô Mục Tuyết hít sâu một hơi. Cô thực sự không nhìn nổi nữa.
Không phải hôm qua tên Triệu Nam Thiên này còn rất khí khái sao?
Vì sao đứng trước mặt người phụ nữ tên Thư Trúc này anh lại không thể nhấc lên nổi chút tính tình nào?
Cô xoay người tiến vào toilet bên cạnh, đầu tiên là soi gương bổ trang trước, sau đó cô móc thỏi son Dior số lượng có hạn ra, không nhiều không ít, vừa vặn đè ép sắc son của Thư Trúc.
Sau đó cô mím môi soi gương chỉnh sửa đầu tóc.
Đợi khi cô lại đi ra khỏi phòng vệ sinh, cô hơi nhếch cằm, lại phối hợp với hai hàng lông mày dày, khí thế cả người như biến đổi hẳn.
Quần hoa đen phối hợp với tường màu xanh nhạt như càng tăng thêm sức mạnh, giày cao gót làm nổi bậc bắp chân thon dài thẳng tắp.
Theo tiếng gót giày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870200/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.