Mới vừa lên đèn, ánh đèn mông lung như phủ lên một vầng sáng rực rỡ cho trang viên Vân Đình.
Tất cả nam nữ ở đây đều tự tìm kiếm con mồi.
Triệu Nam Thiên đi rồi quay lại cũng không khiến bất kỳ người nào chú ý.
Anh đưa mắt nhìn về phía sân nhảy ở chính giữa mặt cỏ, không thấy bóng dáng Tô Mục Tuyết, cũng không thấy bóng dáng Ngụy Bắc Minh.
Ánh hướng mắt lên trên, nơi cửa sổ lầu ba chiếu ra một bóng người xinh đẹp.
Trực giác nói cho anh biết đó chắc chắn là Tô Mục Tuyết.
Anh tránh né đám vệ sĩ trong trang viên, nhảy vài cái đã leo vào từ ban công.
Nương theo điệu waltz, anh nghe được trong phòng có tiếng cãi vã truyền đến.
Ngụy Bắc Minh đóng cửa lại, giọng nói bá đạo vô tình, “Cởi quần áo!”
Tô Mục Tuyết ôm vai nói, “Bắc Minh, anh uống quá nhiều.”
“Con mịa nó, tôi nói cô cởi quần áo ra!”
Ngụy Bắc Minh gầm rú, trong mắt phủ đầy tơ máu.
Tô Mục Tuyết vô thức lui về phía sau, cô đã quen nhìn thấy Ngụy Bắc Minh tao nhã, tuy không nói tới thích nhưng tuyệt đối không thể nói là chán ghét.
Nhưng người đàn ông trước mắt khiến cô cảm thấy hơi xa lạ.
Lẽ nào đây mới là gương mặt thật của anh ta?
Một khi đắc thế anh ta sẽ tiểu nhân đắc chí?
Ngụy Bắc Minh chất vấn, “Thế nào? Tên bảo vệ quèn kia có thể xem còn người đường đường là chồng chưa cưới của cô lại không thể xem, không thể sờ sao?”
“Vô sỉ!”
Tô Mục Tuyết nghiêng đầu qua, nước mắt uất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/248992/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.