Bác sĩ Lý thở dài rồi vỗ vai anh như đồng cảm, đời vốn trớ trêu mà.
Hai năm sau
Bình minh dần dần ló dạng, người gái với mái tóc đứng bên khung cửa nhìn xa xăm bên ngoài.
Đã hai năm từ ngày cô cùng cha sang Hàn Quốc định cư nhưng cô chả thay đổi gì cả. Chỉ có một thứ mà cô không hiểu đó là thứ gì, làm sao lại khiến trái tim cô rạo rực đến vậy. Cô luôn trông ngóng về một thứ gì đó nhưng cô không biết đó là gì. Cả giác trống rỗng làm tim cô trở nên khó chịu. Dường như chấp nhận theo cha sang Hàn sống đã là một quyết định sai, cô đã bỏ quên một cái gì đó ở Thành Phố E. Nhưng ruốt cuộc đó là gì? Cô không thể nhớ.
Nhìn ánh bình minh ló dạng cô không khỏi thở dài. Nhìn cây đàn piano đặt trước bên cạnh cô nở nụ cười nhẹ. Hai năm nay cô luôn dồn hết tâm tư cho việc sáng tác không màng đến thế giới bên ngoài. Nửa năm trước cô vô tình nhận được giải nhạc sĩ tài năng của Hàn Quốc, đó là công sức cô bỏ qua. Còn nhớ những ngày đầu cùng cha sang đây cô cứ như người lạc, tiếng Hàn không biết, phát âm ngôn ngữ lại có vấn đề, đầu thì trọc lóc lúc nào cũng đội mũ len, lại mới phẩu thuật tim nên cha lúc nào cũng bảo hộ cô khiến cô không thể nào hòa nhập với mọi người.
Nhưng dần dần cô cũng quen cũng đã thích ứng được với môi trường sống. Khoảng thời gian ở đây cô luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-ba-dao/2193932/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.