Ký Bình gật đầu còn không kịp nữa mà.
Thấy cái khuôn mặt như thoát được sói hoang của cô Tôn Hạo không khỏi chau mày bất mãn. Anh bước nhẹ về phía cô, ôm chầm lấy cô từ phía sau, hôn má cô một cái.
"Con đưa hai người đi, đợi con một chút nhé." Tôn Hạo nhìn về phía bá Tôn nói.
Nhìn thằng con trai bà Tôn không khỏi miễn cưỡng lắc đầu, bà trước giờ có được anh chở đi shopping lần nào đâu. Con trai có vợ khó lòng mà giữ mà.
Ký Bình vô cùng ái ngại cúi đầu không dám nhìn bà Tôn. Lúc trước hai người mạnh ai náy sống có quan tâm đến ai đâu.
Còn bây giờ anh lại quấn lấy cô không buông, đến nổi mọi người trong nhà lúc đầu còn để ý, bây giờ họ coi như không khí luôn.
Bà Tôn gật đầu rồi bước xuống phòng khách ngồi đợi. Đợi bà Tôn đi xa, Tôn Hạo ôm chật cô xoay người lại cũng đồng thời đóng cửa phòng lại.
"Thoát được anh em vui lắm sao?" Khuôn mặt đầy bất mãn, ủy khuất như đứa trẻ nhìn cô.
"Đâu có đâu mà. Chúng ta nhanh thôi đừng để mẹ đợi lâu." Ký Bình thoát khỏi cái ôm của Tôn Hạo. Cô nở nụ cười vô cùng hạnh phúc, nhốm chân lên hôn nhẹ vào môi anh, rồi chạy vào tollet trước.
Tôn Hạo nhất thời sửng sờ, đây là lần đầu tiên cô tự động hôn anh, đây lần đầu tiên cô cười với anh. Cô đã mở lòng với anh. Tôn Hạo cười như một đứa trẻ chạy theo cô.
"Tôn Hạo, anh ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-ba-dao/2193906/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.