"Tôn thiếu, người ăn chút gì đi?" Quản gia lúc nãy đã về nhà đích thân giám sát người làm nấu ăn, sau đó mới dám mang vào đây cho Tôn Hạo. Mặc dù ông không có nhiều cảm tình đối với Tôn Hạo nhưng ông thân là quản gia nhà họ Cung ông không thể để cảm xúc lấn áp con người mình được. Mà chuyện đời trước vốn không nên chút hết xuống đời dưới, đó là cái đạo lý mà ông hiểu rất rõ.
"Tôi không đói." Tôn Hạo nhàn nhạt trả lời, ánh mắt vẫn dán chặt vào người cô,tay anh vẫn không ngừng nắm chặt tay cô.
Quản gia biết mình không thể khuyên được Tôn Hạo nên đành bước ra ngoài. Cung lão nãy giờ ở bên ngoài vẫn không chịu vô.
Quản gia biết ông bây giờ trong lòng rất áy náy nên chỉ đành khuyên ông về nghỉ ngơi.
Ký Bình từ từ tỉnh lại, vừa mới mở mắt ra cô đã phát hiện mình đang ở một nơi quái lạ. Rất nhiều sương mù làm cho cô không định rõ được phương hướng, còn có tiếng suối chảy mạnh ào ào như mưa.
Cô không nhớ chuyện gì đã xảy ra với mình nhưng điều cô nhớ là lúc đó cô rất đau và ngất đi, lúc đó cô cảm nhận được có người đã bế mình lên và chạy ra ngoài. Nhưng mà tại sao cô lại ở đây? Đây là đâu? Không phải cô đang ở biệt thự Cung gia sao.
Bỗng có một người ôm chầm cô từ phía sau, tựa đầu vào vai cô.
"Tiểu Bình, anh nhớ em." Người đó nói vào tai giọng điệu hết sức nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-ba-dao/2193872/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.