Chương trước
Chương sau
Đạo Quang võ nhẹ vào bụng của Đại sư huynh, Đại sư huynh lúc này mới ung dung tỉnh dậy.

“Có chuyện gì vậy?”

Đạo Quang sư tôn tức giận nói: “Con đừng có mà mỗi lần ăn cơm lại ngủ được không. Hãy nói với bọn nó lý do tại sao con không thể ra tay trong vài trận chiến tới.”

Đại sư huynh cười hì hì nói: “Ui, tưởng gì. Rất đơn giản, bởi vì Vô Vọng Kim Thân mà ta đang luyện đã tới giai đoạn nghẽn lại rồi. Hôm qua sau trận đấu với Minh Tâm Viện, Vô Sầu Sư Tôn đã chỉ điểm cho ta hai câu, khiến ra đột nhiên ngộ ra. Bây giờ ta muốn tĩnh tâm bế quan, cần phải tích lũy canh kình. Cho đến khi canh kình tràn ngập khắp mọi nơi trên cơ thể, sau đó tranh thủ luyện Vô Vọng Kim Thân đạt đến đỉnh phong càng sớm càng tốt.”

Hàn Liên bất lực nói: “Vậy à. Thôi cũng được, xem ra phải dựa vào chính mình.”

Đại sư huynh nói tiếp: “Chính vì vậy. Mấy trận sau, ta sẽ không ra tay. Đợi khi đấu tới Âm Dương Viện thì ta sẽ đại náo một phen với các đệ.”

Sở Trực nói: “Đại sư huynh, chúng ta đã hứa rồi nhé, tới lúc đó huynh nhất định phải giúp đỡ đấy.”

Đại sư huynh mỉm cười gật đầu.

Nhất Thanh sư tôn nói: “Ừm. Tình hình là như vậy.

Chuyện của Vô Song các con không cần lo. Về sau nó sẽ bế quan trong Nhất Nguyên viện. Hai ngày tới bốn người các con nghiên cứu cách đối phó với Hoành Sơn viện. Nhân tiện, hồi phục chấn thương.

Cố gắng chữa lành vết thương trước đấu với Hoành Sơn viện.”

Nghe vậy, Cửu Thiên lấy ra thêm vài đan dược nói: “Đệ có thuốc trị thương. Hàn Liên sư huynh, Sở Trực sư huynh, Sở Chính sư huynh, các huynh chia ra đi.

Với vết thương của các huynh, chắc một đêm là hồi phục được kha khá rồi.”

Sở Chính nhường đan dược cho Sở Trực nói: “Vết thương của ta lành lâu rồi, đưa cho Sở Trực đi.”

Hàn Liên không cần biết khách sáo là gì, nhét thẳng đan dược vào trong áo.

Vừa nhét vừa nói: “Cửu Thiên sư đệ, có đệ ở đây.

Lo gì không đánh tới được Âm Dương viện. Học viên của các học viện khác chắc chắn không có được đãi ngộ như chúng ta, haha, bị thương là có đan dược!”

Cửu Thiên mỉm cười lắc đầu, hắn không nghĩ như vậy.

Chuyện khác thì không dám nói, nhưng Diêm Từ Vũ nhất định có đãi ngộ này, nếu không thì Diêm Từ Vũ đã không quen biết bọn Trúc Lão Quỷ.

Khi bọn họ đang chia đan dược, một luồng ánh sáng xẹt qua bầu trời.

Tiểu Hắc đang nằm ở cửa, ngẩng đầu lên nhìn luồng sáng đó. Một ngọn lửa màu đen phun ra như một mũi tên sắc bén từ miệng nó, bắn thẳng vào luồng sáng.

Mọi người ngẩng đầu nhìn, Cửu Thiên thì thào nói: “Là hoang thú sao?”

Nhìn về phía xa, chỉ thấy được bọc trong ngọn lửa là một mảnh giấy, từ từ rơi xuống.

Nhất Thanh sư tôn đưa tay ra, tờ giấy bị ông hút vào trong tay, ngọn lửa biến mất không còn tăm hơi.

Nhất Thanh sư tôn cau mày nhìn dòng chữ bên trên, một lúc sau, Nhất Thanh sư tôn bật cười.

“Ha ha, xem ra lần này Nhất Nguyên Viện của chúng ta hoàn toàn nổi tiếng rồi.”

Nói rồi, Nhất Thanh sư tôn ném tờ giấy xuống bàn.

Hàn Liên cầm tờ giấy lên, nhẹ giọng đọc.

“Nhất Thanh, Đạo Quang! Tiếp theo, các ngươi hẳn phải đến Hoành Sơn viện rồi nhỉ. Tới thì tốt, tuyệt vời. Ta đợi đám nhóc Nhất Nguyên viện của các ngươi rất lâu rồi. Lần này, hai viện chúng ta phải tỉ thí một trận cho thật hay. Bọn Huyền Chân, Mộng Vân, Tinh Uyên, Hoắc Sơn, nhờ ta gửi lời đến ngươi, lần này các ngươi đến Hoành Sơn viện, tốt nhất nên hẹn sẵn thời gian rồi báo một tiếng, họ cũng định đến xem. Ta thấy ba ngày sau ổn, ngươi thấy thế nào? Không được thì hồi âm cho ta. Thân Đồ!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.