Chương trước
Chương sau
Sở Chính sư huynh ngồi cạnh trợn tròn mắt, rồi kéo ghế ra xa ba người họ một chút.

Trên sàn đấu, đại sư huynh Vô Song vẫn chưa ra tay.

‘Yên Hoài không quan tâm nữa mà ra tay trước, Canh kình trên người bắn ra, Yên Hoài hét nhỏ một tiếng: “Phong…”

Còn chưa dứt lời thì lòng bàn chân của đại sư huynh đã dẫm nhẹ lên đất.

Ngay sau đó, cả Chính Tâm Điện bỗng lắc nhẹ, bốn bức tường đá lập tức xuất hiện dưới chân Yên Hoài rồi nhốt cô ta lại.

Hàn Liên há to miệng, trợn trừng mắt.

“Đại sư huynh thật sự chủ động tấn công rồi.”

Sở Trực cũng hét theo: “Hơn nữa còn nhốt người ta lại”

Cửu Thiên cũng há miệng thật to, ngay vừa nấy, canh kình của đại sư huynh còn mang theo cả thiên địa thổ hành chỉ lực.

Đây là việc chỉ có võ giả nguyên canh cảnh mới làm được, chết tiệt, canh kình ngưng ngũ hành.

Đại sư huynh là cường giả nguyên canh!

Cửu Thiên nuốt nước bọt, đến bây giờ hắn mới biết, thì ra đệ tử mạnh nhất trong cả học viện võ đạo chính là đại sư huynh nhà hắn.

Không chỉ hắn là Vô Sầu sư tôn cũng ngơ người.

Hôm nay tim của bà ta đều bị đệ tử Nhất Nguyên viện thách thức không ít lần.

“Huyền thổ canh kình!”

Vô Sầu sư tồn kinh ngạc nhìn về phía Vô Song, hai người Nhất Thanh sư tôn và Võ Quang sư tôn thì cười rất vui vẻ.

Vô Sầu sư tôn nói: “Nhất Nguyên viện của mấy người thật sự có cường giả Nguyên Canh Cảnh á, hắn ta mới bao nhiêu tuổi chứ”

Nhất Thanh sư tôn nói: “Chưa tới 30.”

Vô Sầu sư tôn hít một hơi lạnh, sau đó cười khổ.

“Hèn gì từ trước tới nay Nhất Nguyên viện mấy người đều không quan tâm tới bảng xếp hạng học viện, hèn gì tuy ít người nhưng mấy người vẫn ngồi vững như Thái Sơn.”

Nhất Thanh sư tôn cười cười không đáp.

Còn Đạo Quang sư tôn lại hài lòng nhìn Vô Song.

Không ai biết rằng, Vô Song trông có vẻ hiền lành phúc hậu thế kia đã phải trải qua bao nhiêu đau khổ mới có được tu vi như ngày hôm nay.

Đạo Quang sư tôn là người duy nhất chứng kiến toàn bộ quá trình tu luyện của Vô Song. Ông ta có thể nói rõ với toàn bộ đệ tử võ đạo rằng, Vô Song mới thật sự là cường giả kiên trì và có tâm trí kiên định.

Yên Hoài bị nhốt lại rõ ràng không thể thoát ra ngoài.

Chưa nói tới việc cô ta chỉ là võ giả Nội Canh Cảnh, dù là võ giả Ngoại Canh Cảnh thì dưới tình huống tương tự cũng không thể phá vỡ được tường đá do thổ hành tạo nên.

Yên Hoài ở bên trong vẫn cố gắng vùng vẫn nhưng tất cả đều vô dụng.

Tính ra đại sư huynh vẫn là người biết thương hoa tiếc ngọc nên không khép bốn bức tường lại, khiến Yên Hoài trực tiếp ngất đi. Cô ta muốn nhảy ra ngoài cũng không thể, tường đá lập tức hợp nhất chặn hết mọi lối ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.