Mẹ!
Khi tôi nhìn thấy người đứng ở cửa hóa ra là mẹ tôi, tôi đã choáng váng.
Chỉ thấy mẹ xách túi to túi nhỏ, đầu đầy mồ hôi, như là đang chuyển nhà vậy.
“Lại đây mẹ, vào phòng đã.”
Tôi nhanh chóng đỡ lấy những chiếc túi lớn nhỏ từ tay mẹ, đưa bà vào với vẻ mặt xót xa.
Sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Liễu Tâm Thuần đột nhiên trở nên u ám, chán ghét lườm bà một cái
Rõ ràng là cô ta không chào đón bà đến đây.
Bà lão từ xa đến, cô ta là con dâu mà không rót nổi cho bà lão cốc nước.
Nói thật, nếu không phải bà đứng một bên, chắc là tôi cho ăn cái tát rồi!
Thật là không biết điều, có thế nào đi nữa cũng không thể không tôn trọng người lớn tuổi!
Tôi cố kìm lại cơn tức giận trong lòng và rót cho bà cụ cốc nước.
Sau khi đưa nước cho bà lão, tôi cau mày hỏi bà: “Mẹ, lúc mẹ đến sao không gọi nói với con một tiếng? Con có thể về đón mẹ.”
Chân tay bà lão vốn dĩ không thuận tiện, nghĩ đến việc bà khập khiễng nhiều cầm nhiều đồ đạc như vậy ra đường bắt xe, trong lòng tôi thấy tội lỗi khôn tả.
“Tối qua mẹ gọi điện cho con nhưng không liên lạc được. Mẹ tưởng điện thoại bị hỏng nên con tự đến.” Mẹ tôi nheo mắt cười và nói với tôi bằng giọng rất ân cần.
Nụ cười của bà vẫn dịu dàng như vậy, khiến người ta thấy gần gũi vô cùng.
"Mẹ, không phải điện thoại của mẹ bị hỏng, mà là tối hôm qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-ngoai-tinh-roi/770456/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.