Ngay sau đó, tôi không biết là tôi chủ động hay là Bạch Tuyết Nghênh chủ động nữa.
Nhưng tôi biết, xe của chúng tôi ngồi là bị động.
Đong đưa lắc lư, vui vẻ lắc lư...
Trong giờ phút này, tất cả bực bội và tức giận trong lòng đều được giải tỏa, tràn đầy sung sướng, quên hết tất cả!
Phải biết rằng, trước lúc này, tất cả tôn nghiêm và thể diện tôi với tư các là một người đàn ông đều đã bị từng bước xâm chiếm ăn mòn hết tất cả.
Nhưng kể từ đó, tôi đã giành lại tất cả, giành lại toàn bộ mọi thứ.
Lúc đó tôi mới hiểu ra rằng việc đan xen giữa trả thù và sự mới lạ vậy mà là một việc sung sướng như vậy!
Tôi không ngừng nghỉ, cô ấy cũng không ngừng nghỉ.
Mặc dù đổi từ tư thế này sang tư thế khác, nhưng cũng không cảm thấy mệt mỏi hay kiệt sức gì cả, chỉ muốn tiếp tục và tiếp tục...
Khi tất cả mọi thứ yên ổn thì cũng đã là mười hai giờ đêm.
Tôi châm điếu thuốc lá cuối cùng trong bao thuốc, tôi một hơi, Bạch Tuyết Nghênh một hơi.
Hít khói vào thở khói ra cuồn cuộn, dư vị vô tận.
“Tháng sau, tôi còn có một công trình văn phòng cao ốc cần cạnh tranh, cậu có hứng thú thiết kế giúp tôi không?” Bạch Tuyết Nghênh trả một nửa điếu thuốc lá lại cho tôi rồi hỏi.
Có thể nghe ra được, giọng nói của cô ấy dịu dàng hơn trước rất nhiều.
Rất rõ ràng, cô ấy đã bị chinh phục rồi.
Dù gì thì ba năm công trường của tôi cũng không phải là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-ngoai-tinh-roi/770424/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.