Nói thật, nhìn thấy Tần Sở Thiên đeo đầy vàng bạc đi ngang qua xe của tôi, trong lòng tôi liền cảm thấy vô cùng chán chường.
Rõ ràng Tần Sở Thiên không đi công tác, lại nói dối với tôi như thế, hơn nữa còn gọi điện thoại cho người khác nói với họ không được nhận điện thoại của tôi…
Danh tiếng của tôi thực sự đã tệ hại đến mức này rồi sao?
Hút xong điếu thuốc trên tay, tôi vẫn không tin vào chuyện tà ma, tiếp tục lái xe đến công ty tiếp theo.
Nhưng kế tiếp đó, mỗi một khách hàng cũ mà tôi gặp, họ đều nói không có thời gian, không nhận điện thoại hoặc là trực tiếp cúp điện thoại của tôi…
Kết quả chạy đây chạy đó cả ngày, chạy đến hết cả xăng trong bình, nhưng ngay cả một khách hàng cũng không gặp được…
Tôi lại lục tìm kiếm danh bạ trong điện thoại một lần nữa, những người cần tìm đều đã tìm hết rồi. Tâm trạng của tôi lúc này chuyển từ tinh thần phấn khi xuất phát vào buổi sáng thành chán nản ủ ê như bây giờ…
Nếu thực sự như thế này, sau này con đường mà tôi phải đối mặt chỉ có hai ngả.
Hoặc là đi phát triển ở một thành phố khác hoặc là tiếp tục chạy tới các công trường làm thuê bốc vác hàng hóa.
Nhưng nhìn tình hình trước mắt, nếu như tôi tiếp tục đi làm thuê, xem chừng cả đời này cũng không thể trở mình được.
Hơn nữa rất có khả năng đến lúc đó lại phải giúp người khác nuôi con hoang! Cuộc sống như vậy, không bằng chết cho xong!
Cho nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-ngoai-tinh-roi/770417/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.