Sau khi Lê Nguyệt Uẩn chủ trì hội nghị kết thúc, cô đột nhiên hỏi một chuyện ngoài lề: "Ở gần đây có chỗ nào ăn ngon không?" Lúc trước khi giả nghèo, cô cùng Vu Tư Linh sắp ăn hết cái phố cơm chiên kia rồi. Lúc ấy cô liền hạ quyết tâm, chờ sau khi thân phận bại lộ, nhất định phải dẫn Vu Tư Linh đi nếm thử thịt. Chỉ là không ngờ tới ngày này lại đến nhanh như vậy. Sau khi từ trong miệng các cấp dưới biết được một ít tin tức hữu dụng, cô mang tâm trạng không tệ mà trở về văn phòng, lại không nhìn thấy bóng dáng của Vu Tư Linh. Lúc này, trên ghế làm việc phát ra tiếng động. Cô vui vẻ mà đi qua nhìn thử, chiếc ghế đột nhiên xoay ngược lại, lại thấy gương mặt già nua đi giục nợ của Lê Nguyên Dã, tức khắc sắc mặt liền suy sụp: "Ba, sao ba lại đến đây?" Lê Nguyên Dã không vui nói: "Sắc mặt con vậy là sao?" Lê Nguyệt Uẩn ra hé miệng, ngoài cười nhưng trong cười không nổi mà lộ ra tám chiếc răng. Giỏi cho một đứa con gái biết cười giả tạo rồi. Lê Nguyên Dã: "..." Lê Nguyệt Uẩn tiến lên trước, đặt văn kiện và notebook lên trên bàn, nhìn khắp mọi nơi trong văn phòng xong, thậm chí khom lưng nhìn thoáng xuống gầm bàn. Thấy thế, Lê Nguyên Dã đột nhiên hỏi: "Con đang tìm một cô gái trẻ?" "Sao ba biết?" Lê Nguyệt Uẩn hỏi, "Ba thấy em ấy rồi?" "Ừ." Lê Nguyên Dã gật đầu. Lê Nguyệt Uẩn đang muốn trịnh trọng giới thiệu cho ông một lần, thì ngay sau đó lại nghe thấy Lê Nguyên Dã vừa nói vừa chỉ xuống gầm bàn, "Con bé bò từ đây bò tới ra ngoài." Lê Nguyệt Uẩn: "..." Vợ à... "Con bé là gì của con?" Lê Nguyên Dã truy hỏi, trong lòng ẩn ẩn đã có một suy đoán, nhưng lý trí nói cho ông biết cô gái kia chắc hẳn không phải là người Vu gia. Ai có thể tin nổi chứ, thiên kim của ông trùm bất động sản, thế mà lại trốn ở gầm bàn, còn bò đến điêu luyện như vậy chứ! Nói ra thì có hơi quá. Nhưng mà nếu như ông trùm kia tự mình bò ra, mức độ tin tưởng thật sự có vài phần đáng tin. Lê Nguyệt Uẩn trầm tư một lát, thật sự ngại ngùng nói với ông biết cô gái kia chính là bạn gái của cô, bằng không dưới tình huống còn chưa chính thức ra mắt, thì đã để lại ấn tượng kỳ quái không tốt rồi. Cô bất động thanh sắc lừa dối nói: "Chỉ là một người lao công mà thôi." Lê Nguyên Dã bán tín bán nghi mà nhìn cô: "Lao công mà trẻ tuổi như vậy à?" "Vâng." "Tuy rằng chưa thấy được trực diện, nhưng dáng người rất ổn." Lê Nguyên Dã nhớ lại một chút, "Còn thấy được một góc sườn mặt, làn da rất trắng, lớn lên hẳn là không đến mức quá xấu." Lê Nguyệt Uẩn gật đầu: "Vô cùng đẹp." Nghe vậy, Lê Nguyên Dã bỗng nhiên hét to một tiếng: "Con có biết con đang làm gì không hả!" -------------------------- Thanh âm cực lớn, không biết truyền đến mấy ngàn dặm nữa. Nhóm nhân viên ở bên ngoài văn phòng đều hoảng sợ, đồng loạt đến ngó xem, người có gan lớn như Tư Vũ Đồng thì đã thuần thực ngồi xổm xuống dưới góc tường nghe lén rồi. Không bao lâu, bên ngoài đã có một đám quần chúng xếp hàng chỉnh tề ngồi xổm xuống ăn dưa, thậm chí còn cầm lấy điện thoại ở trong group chat nói chuyện. Nhân viên 1: [Tình huống bây giờ thế nào rồi?] Nhân viên 2: [Hình như người lao công gì đó, lão Lê tổng tựa hồ rất tức giận.] Nhân viên 3: [Người lao công? Chẳng lẽ chuyện Lý mama hôm qua bỏ bê công việc bị phát hiện rồi?] Nhân viên 4: [Lý mama bỏ bê công việc để làm gì?] Nhân viên 3: [Đi hẹn đánh lộn, đánh lộn với Ngô mama ở công ty cách vách đây này. Nghe nói bởi vì Ngô mama tiểu tam.] Nhân viên 1 2 4: [Quý quyên chân loạn](*) (*)贵圈真乱 - Quý quyên chân loạn: là một cụm từ thông dụng trên internet, được sử dụng phổ biến từ Bilibili, xuất hiện vào năm 2006 trên một tiểu luận. Sau đó được sử dụng thời xuyên tren Weibo, ý chỉ những mối quan hệ phức tạp giữa các cá nhân trong giới giải trí, làm đối tượng dùng để chế giễu mối quan hệ trong giới thượng lưu và những rắc rối thường xuyên xảy ra quanh nhân vật đó. ------------------------------ Văn phòng vang lên một tiếng đập bàn lớn, Lê Nguyên Dã cả giận nói: "Con tìm một đứa lao công trẻ tuổi xinh đẹp về đây làm cái gì hả?!" Lê Nguyệt Uẩn chần chừ nói: "Quét dọn vệ sinh?" "Con do dự năm giây, là năm giây!" Lê Nguyên Dã nói có sách mách có chứng, "Chứng tỏ con đang chột dạ, con tìm nó căn bản không phải vì để quét dọn vệ sinh!" Lê Nguyệt Uẩn thế mà tìm không ra lời để phản bác lại. Thấy thế, Lê Nguyên Dã càng chắc chắn suy đoán ở trong lòng, chỉ trích nói: "Con để ý nó, đúng không?" Sau một lúc lâu, Lê Nguyệt Uẩn cúi thấp đầu xuống: "Vâng." ------------------------ Tam quan cùng ngũ quan của tập thể quần chúng đang tụ tập dưới góc tường đều đồng thời vỡ nát. Nhân viên 1: [U là trời, không thể nào không thể nào, chắc không phải Lê tổng để mắt tới Lý mama chứ?] Nhân viên 2: [Quý quyên này lại khủng bố đến như vậy sao!] Nhân viên 3: [Mẹ tôi ơi, hào môn đều đam mê thứ này sao? Yêu thích đơn thuần không phải là người lao công thì cũng là hầu gái sao?] Nhân viên 4: [Khó trách Lê tổng luôn cười với Lý mama đấy! Còn thường xuyên kêu bà ấy vào văn phòng quét dọn vệ sinh nữa!] Tư Vũ Đồng: "..." Tư - trung thành cẩn cẩn - Vũ Đồng tan vỡ thành từng mảnh. Ngàn vạn lần không ngờ tới, sư phụ bởi vì một lần xem mắt, liền vứt bỏ sư nương trẻ tuổi xinh đẹp đi, hiện tại lại xem một bác gái đã bị đội nón xanh là vật vui đùa. Thật là đàn ông nghe xong thì câm nín, đàn bà nghe xong thì rơi lệ, người Trung Quốc nhìn cũng không nhìn nổi thể loại chuyện này nữa rồi! --------------------- Lê Nguyên Dã vô cùng đau lòng mà chỉ vào mặt Lê Nguyệt Uẩn: "Con đừng quên hiện tại con đang yêu đương với nha đầu họ Vu kia đấy!" "Vâng, con biết." Lê Nguyệt Uẩn nói. --------------- Nhân viên 1: [Ố ồ! Hình như tôi bỏ lỡ trò hay gì rồi?] Nhân viên 2: [Trời ạ, Lê tổng có bạn gái?!] Nhân viên 3: [Trời trời ạ!, Lê tổng thế mà lại thích con gái? Khó trách tôi nói cô ấy sao mà không động tâm tới tôi một chút nào cả, bây giờ rốt cuộc là có lời giải thích của khoa học rồi, vậy tôi có thể rồi.] Nhân viên 4: [Trời trời trời ạ! Hôm nay dưa tôi gặm đủ gặm suốt một năm rồi, còn có cái nào kích thích hơn không? Mau để tôi tiêu hóa một lần cho xong luôn đi!] ------------------------ Lê Nguyên Dã cảnh cáo nói: "Nếu cùng nha đầu đó hẹn hò, thì con thu tâm lại đi, đừng có qua lại với người lao công gì đó nữa." Lê Nguyệt Uẩn có khổ mà không nói nên lời, chỉ có thể gậ đầu cho có lệ. "Còn nữa...." Lê Nguyên Dã muốn nói lại thôi mà nhìn cô, cho dù có tức giận thêm lần nữa, nhưng chung quy là không nỡ, ông thở dài, tràn đầy cảm thông mà nói: "Dẫn con của các con mang về để ba xem." Lê Nguyệt Uẩn: "..." Tại sao ngay cả ba cũng tin lời đồn này?! ------------------- Nhân viên 1: [F***, dưa này tiêu hóa có chút bất lương.] Nhân viên 2: [Quá F*** rồi, con ????] Nhân viên 3: [Đứa nhỏ là gì với Lê tổng?] Nhân viên 4: [Nha đầu Vu gia hay là mẹ Lý?] Nhân viên 5: [Lê tổng mới đi xem mắt với nha đầu Vu gia, làm sao mà lăn tới lăn lui ra được một đứa nhãi rồi?] Nhân viên 6: [Chân tướng chỉ có một, đứa nhỏ này là của mẹ Lý! Lê tổng cùng Lý mama đã vụng trộm bên nhau, chính là bởi vì địa vị giai cấp quá cách xa, cho nên lão Lê tổng cầm năm trăm vạn để Lý mama cách xa con gái ông thật xa. Sau đó, liền buộc Lê tổng của chúng ta đi xem mắt, tiến hành mối liên hôn hai gia tộc.] Nhân viên 7: [Quá rối loạn, quá rối loạn rồi, thật là người nghe thương tâm người thấy phải rơi lệ!] Tư Vũ Đồng: Hu hu hu hu sư phụ chị làm em quá thật vọng rồi! ------------------- Lê Nguyệt Uẩn trả lời: "Chúng con lấy đâu ra con." "Con còn muốn lừa gạt ba?" Lê Nguyên Dã lại bắt đầu tức giận, "Lão Vu đã nói rồi, đứa trẻ còn tung tăng nhảy nhót nữa, còn làm nũng ở trên người ông ta nữa!" Lê Nguyệt Uẩn: "???" Nói tới mức Lê Nguyệt Uẩn cũng phải tin, cô hỏi: "Đứa nhỏ bao lớn rồi ạ?" "Con không biết, ba làm sao biết được!" Lê Nguyên Dã tức giận nói, "Ba mặc kệ, lão Vu có, ba cũng phải có, khoog thể để ông ta một mình chơi.... khụ khụ, không thể để ông ta một mình chăm sóc đứa nhỏ được. Nhà của chúng ta tốt xấu gì cũng còn ba và mẹ con chăm sóc, một lão già độc thân như ông ta sẽ chăm sóc được gì chứ." Lê Nguyệt Uẩn: "..." ------------------------ Nhân viên 1: [Con của Lý mama tại sao lại ở chỗ Vu gia?] Nhân viên 2: [Chẳng lẽ bọn họ lại dám cưỡng đoạt con nhà người ta sao?! Gia đình tư bản thật hiểm độc, thật đáng giân!] Nhân viên 3: [ Trời ạ, tưởng tượng đến tình cảnh của mẹ Lý, tôi thấy thật khổ sở a. Bà ấy không chỉ phải đề phòng Ngô mama cướp chồng bà ấy, có phải đề phòng thiên kim tiểu thư cướp người con gái và đứa con của bà ấy.] Nhân viên 4: [Hu hu hu đừng nói nữa đừng nói nữa, đang khóc rồi.] ------------------------ Lê Nguyệt Uẩn đột nhiên mở cửa sổ ra. "Cô thấy sao? Chính là loại gạch men sứ lót sàn này, hiệu quả sử dụng đặc biệt tốt." "Bản vẽ của tôi mọi người có nhặt được không? Tôi nhớ rõ là rơi xuống đất mà." "Ôi chao, mấy người đạp lên kẹp tóc của tôi rồi, mau tìm dùm tôi đi." Lê Nguyệt Uẩn nhìn nhóm nhân viên người nào người nấy còn thong dong bình tĩnh đang diễn kịch, lạnh lùng nói: "Còn không trở về chỗ làm." Mọi người lập tức giải tán, ngồi trở lại trước máy tính, tiếp tục ở trên group mà khóc lóc thảm thiết thút thít cho số phận thảm thương của mẹ Lý. Nhân viên 1: [Hu hu hu hu Lý mama thật thảm a ] Nhân viên 2: [Lê tổng không có tâm.] Nhân viên 3: [Hung dữ quá đi, không ai có thể chịu nổi lửa giận của cô ấy, chỉ có Lý mama thôi, chịu thương chịu khó!] Nhân viên 4: [Đừng nói nữa, tôi vừa mới khóc xong đó hu hu hu.] --------------------------- Vu Tư Linh trở về phòng trọ, nằm ở trên giường, lăn qua lăn lại ở trên gối. Tư thế bò lúc này của nàng có đủ tiêu chuẩn không? Có bị lộ mặt không? Ba vợ có nhìn thấy dáng người mạnh mẽ của nàng không? Lần sau gặp mặt chắc là không nhớ nàng đâu nhỉ? Rối rắm hồi lâu, nàng lại bắt đầu cân nhắc, làm sao để ra mắt gia trưởng đây? Hiện tại bản thân cũng không có công việc gì cả, sao làm cho người ta yên tâm gả con gái cho mình được chứ! Chẳng lẽ đi nói với ba vợ kính yêu là, Ba, con chỉ có một trái tim chân thành này thôi, xin ngài gả con gái của ngài cho con, bằng không con liền quỳ xuống cầu xin ngài? Nhìn không đáng tin lắm. Vu Tư Linh ngồi bật dậy, mở điện thoại ra, bắt đầu tìm tin tức đoàn làm phim. Học kỳ sau nàng có thể tham gia diễn xuất được rồi, là thời điểm tìm một công việc. Lúc đang sàng lọc một đám đoàn làm phim, Lê Nguyệt Uẩn liền điện thoại tới, nàng lập tức nhận: "Alo, A Lê." "Em ở đâu thế?" "Em ở nhà a." Vu Tư Linh dừng một chút, lại bồi thêm một câu, "Là nhà của chúng ta." Lê Nguyệt Uẩn cười cười: "Đi ăn cơm chiều thôi em." "Vâng." Vu Tư Linh dọn dẹp xong mọi thứ liền xuất phát đến nhà hàng ở trung tâm thành phố. Không để Lê Nguyệt Uẩn chờ lâu, đối phương liền vội vàng chạy đến, còn chưa kịp điều chỉnh lại nhịp thở thì đã bước lên ôm cô một cái. "Kẹt xe chút, tới trễ rồi." Vu Tư Linh ôm cô, ý đồ mong được tha thứ. "Là kẹt xe rất lâu, chị cũng vừa mới đến." Lê Nguyệt Uẩn cười nói. Vu Tư Linh lúc này mới ngồi xuống, mở ra menu thì thấy, giá cả mắc đến mức lóa mắt. Không biết tại sao, đã quen ăn cỏ ăn trấu với Lê Nguyệt Uẩn rồi, hiện tại nhìn thấy giá cả đắt đỏ thế này, liền cảm thấy có chút đau lòng. Chỉ là đau lòng một giây mà thôi. A A A A A Cuối cùng cũng được ăn thịt rồi, bé yêu khóc rồi! "Em muốn món này, món này, còn có món này!" Vu Tư Linh gọi một hơi không ít món, trên mặt vẫn luôn mang theo nụ cười tươi rói. Lê Nguyệt Uẩn nhìn một lát, cũng nở nụ cười theo nàng. Sau khi dùng xong bữa cơm, Lê Nguyệt Uẩn đi thanh toán. Vu Tư Linh đi theo bên cạnh thì thấy, chỉ vào bảng giới thiệu thẻ hội viên để đẩy mạnh tiêu thụ, nói: "A Lê, làm thẻ hội viên đi, có thể tích điểm, tiết kiệm được mấy đồng bạc." "..."Lê Nguyệt Uẩn cười cười, "Được, làm thôi." ------------------- Hôm sau, Vu Tư Linh lên lớp xong, lại đến công ty của Lê Nguyệt Uẩn chờ cô tan làm. Tư Vũ Đồng trông thấy nàng thì trong ánh mắt liền chất chứa đồng cảm và thương hại, đợi đến lúc nàng đi WC, lén lút ở bên cạnh cô mà nhắc nhở một câu xong rồi bỏ chạy: "Cẩn thận người lao công, rời xa Lê Tổng." Vu Tư Linh: "??" Vu Tư Linh không hiểu tại sao, quay đầu thì thấy một người lao công bình thường, khóe miệng sưng vù, trên trán cũng sưng lên. Nàng hoảng sợ, lo lắng nói: "Thím ơi, thím bị thương rồi, có cần đến bệnh viện không vậy?" "Đi *cmn* bệnh viện, muốn đi thì cũng là con mụ kia đi mới đúng." Lý mama vuốt tóc, cầm cây lau nhà lau lau trên sàn nhà, "Hừ, bộ thật sự cho rằng tao là Tiểu Lý Phi Đao dễ chọc vào sao? Con mụ đàn bà thúi, tao sẽ mày biết kết cục của việc chọc giận tao là gì." Vu Tư Linh mặt ngây dại ra. Lý mama đi đến bên cửa sổ, lấy ra bật lửa, châm một điếu thuốc, ngửa đầu gốc bốn mươi lăm độ nhìn về phía không trung, biểu tình một nửa ngọt ngào một nửa đau thương: "Trời lạnh rồi, để cho Ngô thị phá sản thôi." Vu Tư Linh: "..." "Nghe nói bà ta ngay cả bảo hiểm ý tế cũng không có." Lý mama cười tà mị, trong mắt hiện lên một tia hàn ý lạnh băng, "Lão nương tao đây đánh cho bà răng rơi đầy đất, nhất định khiến bà ta đi khám bệnh khám tới phá sản luôn." Vu Tư Linh rất sợ hãi, đại tỷ chị có buông lời hung ác thì buông lời hung ác được rồi, khóe miệng không cần phải chảy máu ra như này đâu A A A A A! "Đại tỷ, hay là em đưa chị đến bệnh viện nha." Vu Tư Linh chạy nhanh đến, cầm lấy khăn giấy đưa cho bà lau đi máu ở bên miệng. "Cô gái, tôi thấy cô tâm địa thật lương thiện...khụ khụ, cốt cách kinh kỳ." Lý mama dập điếu thuốc, "Có muốn cùng tôi học Như Lai Thần Chưởng không?" "Đại tỷ chị khoan nói chuyện đã!" Vu Tư Linh vội vàng nói, âm lượng lớn không ít. Lúc này, mấy nữ nhân viên bước vào nhà WC, thì thấy một cảnh như vậy. Lý mama suy yếu mà chảy máu, mà cô gái xinh đẹp ở trước mặt bà đang che miệng bà lại! Còn hung dữ mà uy hiếp bà không được kêu cứu! Trong đó có một người thét to lên: "A A A A Cứu mạng a! Giết người rồi! Thiên kim Vu gia vì yêu sinh hận mà muốn trả thù Lý mama kìa! Tình yêu của Lê tổng và người lao công rốt cuộc cũng bị phát hiện rồi, đến tột cùng gút mắt tình cảm giữa ba người sẽ đi đến bước đường nào, bổn đài sẽ thay bà ấy tiếp tục đưa tin theo dõi....." Vu Tư Linh: "?" Vu Tư Linh: "???"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]