Chương trước
Chương sau
Theo lý Lê Thâm Tinh nói như vậy, xác thật thì có chút đạo lý.
Lê Nguyên Dã cẩn thận suy nghĩ, nghèo thì có gì đáng sợ chứ, người còn trẻ, chỉ cần chịu tiến lên, có năng lực là được.
Thân phận bạn trai là quỷ nghèo có thể so với thân phận không rõ của bạn gái thì dễ tiếp thu hơn nhiều.
"Đi ăn cơm trước đi." Lê Nguyên Dã phất tay.
Lê Thâm Tinh như được đại xá, lúc đứng dậy còn không quên chắp tay trước ngực, cảm tạ Lê Nguyệt Uẩn: "Chị, cảm ơn cảm ơn chị, đại ân đại đức của chị, em gái nhỏ là em đây xin suốt đời ghi ơn ạ, em đi ăn cơm trước nha."
Lê Nguyệt Uẩn căm giận mà nhìn cô một cái, lại không để ý mà tiếp nhận đến ánh mắt uy nghiêm của ba mình, lập tức xấu hổ mà quay đầu đi.
"Nguyệt Uẩn, ngay từ nhỏ con chưa từng làm ba phải thất vọng cả." Lê Nguyên Dã thởi dài rồi nói.
Lê Nguyệt Uẩn trả lời: "Ba làm sao biết rõ được lần này con lại khiến cho ba phải thất vọng chứ? Con một không vi phạm pháp luật, hai không cưỡng ép người khác, bất quá là chỉ là con có tình yêu khác với những người khác mà thôi."
Lê Nguyên Dã bị lời đáp trả của cô làm cho không nói nên lời, quay đầu nhìn về phía Trương Tình Không: "Bà tới nói nó đi."
Trương Tình Không đứng ở một bên, nhỏ giọng nói thầm: "Tôi cảm thấy con nó nói rất đúng."
Lê Nguyên Dã tức muốn nổ phổi, vỗ bàn nhảy dựng lên, ở tại chỗ đi tới đi lui vài bước, thì xoay người trở về phòng.
Cửa phòng vang lên một tiếng 'Cành' thật lớn.
Lê Nguyệt Uẩn giống như xin sự giúp đỡ mà nhìn về phía Trương Tình Không, Trương Tình Không gật đầu, nhỏ giọng nói: "Mẹ đi xem ba con, con cứ ở đây đừng nhúc nhích, ba con là người ăn mềm không ăn cứng."
"Con biết."
Lê Nguyệt Uẩn ở trong thư phòng quỳ không được bao lâu, Lê Thâm Tinh liền cầm cái đùi gà đi vào, ngồi xếp bằng xuống đối diện với cô, đắc ý mà nhai thịt: "Chị, chuyện này không thể trách em được, ai bảo chị không nói trước với em để em kịp cập nhật thông tin chứ."
Lê Nguyệt Uẩn tức giận mà nhìn cô một cái: "Chuyện lớn như vậy, tại sao em không nói với chị?"
"Tam tuế nhất đại câu(*),ôi, sự khác nhau giữa hai chúng ta quá lớn, nói với chị, chị cũng sẽ không nghe a." Lê Thâm Tinh không để bụng nói, tiếp tục gặm đùi gà, "Hơn nữa với cái tính này của chị, em chỉ cần nói ra hơn phân nửa kế hoạch là chị đã ngăn cản rồi, hoặc là nói với lão ba, vậy em đây còn cách nào để tiến hành được chứ?"
(*)三岁一代沟 - Tam tuế nhất đại câu: Ám chỉ khoảng cách tuổi tác hoặc thế hệ. Cùng thế hệ đôi khi có thể hiểu ý nhau, nhưng đôi khi lại không thể hiểu nhau được, dù cách nhau ba tuổi cũng chẳng thể thông cảm cho đối phương.
Lê Nguyệt Uẩn không cách nào phản bách, lúc trước mỗi lần nghe Lê Thâm Tinh tính làm chuyện gì xấu, người thứ nhất ngăn cản em ấy chắc chắn là chính là cô.
Cho nên, đây là báo ứng sao?
"Haiz." Cô thở dài một hơi thật sâu.
"Đừng đau lòng nha, chị." Lê Thâm Tinh ăn xong đùi gà, ném vào thùng rác, liếm từng ngón tay, "Chị có thể dũng cảm nói ra như vậy, đã làm em rất bội phục rồi há há há há!"
Lê Nguyệt Uẩn quay đầu không muốn để ý tới cô.
"Chị, chị nói thật với em đi." Lê Thâm Tinh tiến đến bên cạnh cô nhỏ giọng hỏi, "Chị có phải đã có bạn gái rồi hay không, nên mới gấp come out như vậy?"
"Chuyện này không cần em quản." Lê Nguyệt Uẩn liếc mắt nhìn cô một cái, "Bạn trai của em đâu, sao không dám mang về nhà thử đi, còn phải phí công phí sức để tạo ra một màn giới thiệu cậu ta như vậy."
"Cần chị quản à! Hứ!" Lê Thâm Tinh quay đầu liền đi ra khỏi phòng.
------------------
Lúc cơm chiều, Vu Tư Linh ngồi ở bên bàn ăn, đôi tay gác lên hai đầu gối, ngoan ngoãn nghe lời đến cực điểm: "Ba yêu, ba mau ăn chút cơm đi, đừng nên để đói lả người đi mà."
"Hừ." Vu Thiên Túng tức giận đến mức quay đầu về phía bên kia, "Trưởng thành rồi, mọc lông mọc cánh hết rồi, còn lo cho ông cha già này của con làm gì nữa?"
"Đương nhiên phải lo rồi, ba chính là người con yêu nhất yêu nhất yêu nhất trên đời này." Vu Tư Linh gắp vào chén của ông một ít thịt: "Nhanh ăn cơm đi ba, không cần phải tuyệt thực nữa mà."
Vu Thiên Túng: "Ba! Ăn! Không! Vô."
Vu Tư Linh nháy mắt ra hiệu cho chú Trương, lão Trương lập tức từ phía sau lấy ra một con dao phay, ánh sáng từ dao phay rọi chiếu vào trong trước mắt Vu Thiên Túng.
"!" Vu Thiên Túng méo miệng, cúi đầu cầm chén cơm, oán khí ngập trời.
"Ba, ba đừng như vậy, nghĩ thoáng một chút đi, chuyện đã tới nước này rồi, ba cũng chỉ có thể tiếp nhận sự thật này mà thôi." Vu Tư Linh vỗ lưng ông trấn an nói.
Vu Thiên Túng gục đầu xuống, lắc đầu, giọng nức nở nói: "Nhưng mà Bé Yêu làm sao bây giờ? Ba còn chưa gặp qua cháu nó nữa."
Vu Tư Linh: "..."
"Ba, nếu ba vẫn còn như vậy, không chỉ có khả năng không thấy được Bé Yêu của ba, thậm chí ngay cả Linh Linh của ba cũng không thấy được nữa." Vu Tư Linh đe dọa nói.
Vu Thiên Túng sợ tới mức nấc cục một cái, lập tức ngoan ngoãn ăn cơm, chỉ là làm sao cũng không muốn nhìn nàng.
Sau khi ăn xong, hai ba con cãi nhau, ai cũng nổi tính khí con nít lên, không ai chịu nghe ai nói lý cả.
Lão Trương nhìn bầu không khí ở trong nhà, nói: "Linh Linh, đêm nay con về trường ở đi?"
Vu Tư Linh lo lắng Vu Thiên Túng ở trong lòng nghĩ không thông, không dám rời đi.
Lão Trương thấp giọng nói: "Yên tâm đi, chúng ta sẽ trông chừng ông ấy, con để ông ấy có không gian riêng đi, đỡ phải khi nhìn thấy con lại nhớ tới Bé Yêu đã mất kia."
"..."Vu Tư Linh ngẫm nghĩ cảm thấy có chút đạo lý, "Ba, con về trường trước đây."
Sau khi rời khỏi nhà, nàng tạm thời không dám liên lạc với Lê Nguyệt Uẩn, không biết tình huống bên kia thế nào, lo lắng mang đến phiền toái cho cô, dứt khoát gọi cho Đào Thư Cần: "Đào Tử, đang làm gì đó?"
"Tớ đang chuẩn bị gọi cậu đây." Đào Thư Cần vui vẻ nói, "Đến đây chơi không?"
"Đến a, gửi địa chỉ cho tớ đi."
"Thật hay giả đó?" Đào Thư Cần không thể tưởng tượng nói, "Không phải là cãi nhau với Lê Nguyệt Uẩn chứ? Lúc trước gọi cậu tới chơi thế nào, cậu cũng không đồng ý hết?"
"Bọn mình mới không có cãi nhau, không nói nữa, gửi địa chỉ cho mình." Vu Tư Linh cúp điện thoại, liếc mắt nhìn định vị.
Được rồi, chỗ cũ.
Việc kinh doanh vào ban đêm ở Câu lạc bộ vô cùng thịnh vượng, nàng mới vừa dừng xe lại, nhân viên gác cửa đã đến nghênh đón: "Đây không phải Vu tiểu thư sao? Đã lâu không gặp a."
Vu Tư Linh gật đầu, đi thẳng đến khu vực thường tụ họp với bạn bè, mới vừa đẩy cửa vào, thanh âm ầm ĩ ở bên trong truyền ra.
"Vu Tư Linh, đã lâu không gặp a."
"Sao lâu rồi không thấy cậu đến đây chơi vậy, hay là đang bận đại sự gì rồi?"
"Nói không chừng là sắp chuẩn bị xuất dạo rồi."
"Vậy đại minh tinh ký cho mình cái tên trước đi nha."
Vu Tư Linh ở vừa ở một bên đáp lại, vừa đi vào bên trong góc phòng, Đào Thư Cần đang cùng người khác lắc xí ngầu, thấy nàng tới, vội bỏ đồ đạc xuống, lấy cho nàng một ly rượu: "Hôm nay sao rảnh tới đây vậy?"
Vu Tư Linh uống xuống ngụm rượu, nói: "Ồn quá, đi ra ngoài nói chuyện chút đi."
Đào Thư Cần cùng nhóm bạn chơi cùng kia nói vài câu, liền đi theo nàng đi ra ngoài, đi tới quầy rượu ở đại sảnh.
Hai người ngồi ở bên quầy bar, gọi chai rượu, Đào Thư Cần vui vẻ nói: "Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Vu Tư Linh đột nhiên uống thêm ngụm rượu nữa, kề sát bên tai cô mà nói: "Hôm nay tớ come out rồi."
Đào Thư Cần kinh ngạc mà đánh giá cô một lượt, cười muốn tắt thở nói: "Một sợi lông cũng không thiếu, chú Vu thật sự là người tốt nhất thế gian này rồi."
"Tớ cũng thấy vậy." Vu Tư Linh nở nụ cười, "Nào, cạn một ly."
Ly hai người vừa chạm vào nhau, Đào Thư Cần lại hỏi: "Chú Vu có biết sự tồn tại của bạn gái cậu không?"
"Tớ vẫn chưa nói đâu." Vu Tư Linh thở dài một hơi, "Muốn ông ấy nhất thời tiếp nhận việc tới là người đồng tính luyến ái, còn hẹn hò với một người bạn gái nghèo như vậy, tớ sợ ông ấy thật sự nghĩ là tớ phí hoài tuổi trẻ của mình. Ông ấy hiện tại còn ở nhà giở trò tuyệt thực nữa kìa, chú Trương bảo tớ tạm thời rời xa ông ấy một thời gian đi."
"Cũng phải." Đào Thư Cẩn nghĩ đến tính tình của Vu Thiên Túng xem con gái như tính mạng, nhịn không được mà nở nụ cười, "Thật tức cười, người khác come out còn lo lắng cho sự an toàn của bản thân, chỉ có mình cậu come out là phải lo cho tính mạng của lão gia tử ở nhà."
Hai người đang nói chuyện rất vui vẻ, các đó không xa đột nhiên vang lên tiếng thủy tinh rớt xuống dất, hia người đồng thời nhìn lại, thấy một cô gái đang ngồi nghiêng ngã ở phía sau, đầu gục xuống, đầu tóc hỗn độn rối tung, ly rượu cầm trong tay đã vỡ nát dưới sàn gạch.
Một lát sau, cô gái kia ngẩng đầu lên, trong đôi mắt mang theo nước mắt, long mi cong dài giàn giụa hai hàng nước mắt, thuận tay vén lên mái tóc hỗn độn ở phía trước mặt, chỉ vào các nàng: "Được nha, Vu Tư Linh, cậu thế mà là người đồng tính luyến ái Ách ~"
"Cậu ta làm sao lại ở đây?" Đào Thư Cần hỏi.
Vu Tư Linh: "Chắc là lại bị hotboy làm cho bị thương nữa rồi?"
"Cậu nói bậy gì đó!" Trương Dao Phi xiêu xiêu vẹo vẹo mà xông lên, nắm lấy cổ áo của nàng, hung tợn nói: "Cậu ta thế mà, thế mà đã có bạn gái rồi, hu hu hu hu."
Đào Thư Cần: "Quá thảm."
"Ôi." Vu Tư Linh cúi đầu nhìn con ma men đang khóc đến chật vật này, vỗ vỗ lưng của cô, "Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, cậu ta có bạn gái thì thôi, sớm hay muộn cậu ta sẽ già đi, không trở ngại cậu tìm một người khác ngoan hơn đâu."
"Nhưng mà tôi không phục hu hu hu hu hu." Trương Dao Phi càng khóc càng lớn, bản thân thì lôi kéo quần áo của nàng lau hết nước mắt, lau tới nước mũi đang chảy ra, dùng cả một cái đầu dụi dụi vào trong lòng của nàng mà khóc không ngừng: "Đàn ông thối tha, đều là chó má mà hu hu hu hu hu!"
Vu Tư Linh nhìn mascara bị dính vào quần áo, khuôn miệng dần trở nên méo mó, nói với Đào Thư Cần: "Ôi thôi tiêu rồi, bộ này chính là bộ tớ mới vừa mua đấy."
Đào Thư Cần trợn trắng mắt: "Bao nhiêu tiền?"
"Ba mươi tám, giá ưu đãi trong tiệm đấy." Vu Tư Linh cảm thán nói.
"Chậc."
Trương Dao Phi khóc đến không dừng được nữa, hai người này cũng không hề khuyên nhủ gì cả, tiếp tục nói chuyện phiếm.
Đúng vào lúc này, ở nơi xa có một cô gái trẻ tuổi dáng người yểu điệu đang đi tới, đi thẳng đến quầy bar: "Ly trà Long Island."
Đào Thư Cần liếc mắt một cái, vui đùa hỏi: "Cô nương này lớn lên không tệ nha, là gu của cậu à?"
Vu Tư Linh nghiêng đầu nhìn qua, bỗng chốc cảm thấy sườn mặt nhìn rất quen, lại nhìn thấy mái tóc dài thấy bím kiểu dây thừng cùng quần áo phong cách bụi bặm rách bơm, bên ngoài khoác một áo khoác da, lắc đầu: "Không, tớ vẫn thích vợ yêu nhà mình hơn, vị đại tỷ này nhìn hoang dã quá."
"Nói ai hoang dã đấy." Cô gái kia không chút chú tâm mà nghiêng đầu lại, lạnh nhạt mà liếc mắt nhìn các nàng một cá, ánh mắt đột nhiên dừng lại, đi đến trước mặt các nàng, quan sát tỉ mỉ gương mặt của nàng: "Vu, Vu Tư Linh?"
Vu Tư Linh ngẩn ra, dần dần trong đầu hiện lên một hình ảnh: "Lê Thâm Tinh?"
"Ừ, thật không ngờ lại gặp ở đây nhỉ."
Vu Tư Linh hỏi: "Cậu không phải ra nước ngoài rồi sao?"
Lê Thâm Tinh: "Không thể về được à?"
"Hai người quen nhau?" Đào Thư Cần kinh ngạc nói.
"Ừ, bạn học tiểu học và cấp hai của tớ." Vu Tư Linh nói, "Cậu không có ấn tượng sao?"
Đào Thư Cần không học cùng lớp với nàng, nhưng quả thật nhớ tới trước kia có một nhân vật như vậy, từ nhỏ đã giành vị trí hoa khôi của lớp với Vu Tư Linh.
"Hóa ra là cậu à." Đào Thư Cần nở nụ cười.
Lê Thâm Tinh nhướng mày: "Muốn uống hai ly cùng nhau không?"
Vu Tư Linh chỉ vào Trương Dao Phi đang khóc thảm ở bên cạnh: "Đi không được."
Lê Thâm Tinh nhìn chăm chú một lát, nhìn tư thế của các nàng, kinh ngạc nói: "Không thể nào? Cậu cũng thích con gái?"
Vu Tư Linh: "Cũng?"
"Không có gì." Lê Thâm Tinh ngồi xuống bên cạnh, lo uống rượu của mình, sau một lúc lâu lại nhịn không được hỏi: "Lúc trước chúng ta không phân thắng bại, chi bằng lần này dốc hết sức đọ sức một lần đi."
Vu Tư Linh gật đầu: "Đang có ý này."
Đào Thư Cần: "..." Ê này, hai người có cần phải ấu trĩ như vậy không hả?!
Hơn mười phút sau, Đào Thư Cần ngồi ở trước bàn mạt chược, hoài nghi về nhân sinh của bản thân.
"Đây là đọ sức của hai người hả?!"
"Đương nhiên, chúng tớ đều là người trưởng thành rồi, tất nhiên dùng cách thức của người trưởng thành chứ, cách thức chửi nhau đã không còn thích hợp với chúng tớ nữa rồi, mau sờ bài đi." Vu Tư Linh thúc giục xong, lại quay đầu kéo đầu tóc của Trương Dao Phi ra: "Đừng khóc nữa, tới đánh bài đi."
Trương Dao Phi khóc sưng đỏ hết hai mắt, lau lau nước mắt, bỗng nhiễn ngồi thẳng lưng: "Nè *cmn* đây không phải là sân nhà của tôi sao? Hôm nay cô nãi nãi tôi đây sẽ khiến cho mấy người thấy được cái gì gọi là tình trường thất ý, đổ trường đắc ý (đen tình đỏ bạc)."
Lê Thâm Tinh tấm tắc khen ngợi, một bên sờ bài một bên nói: "Các cậu vẫn còn non lắm, tôi chính là du học sinh đánh trăm trận vô địch thủ."
"Thôi dẹp đi, tôi mới chính là Bill Gates của giới mạt chược." Vu Tư Linh đắc ý nói.
Tiếng la hét của ba người cũng không bằng hành động thực tế, sau khi Đào Thư Cần mặc dù không lên tiếng hô hào mà lại thắng liền tù tì mười mấy ván, làm các nàng không ai vui cả.
Trương Dao Phi cảm thán nói: "Quả nhiên là người không bị thần tình yêu bắn trúng nhỉ, vận bài bạc lại tốt như vậy à?"
Đào Thư Cần cười ha hả: "Thất tình còn không phải là trách cậu vô dụng à."
Trương Dao Phi: "Hu hu hu hu."
"Đúng rồi, Lê Thâm Tinh, cậu về nước tính ở lại chơi mấy ngày?" Vu Tư Linh sờ bài.
"Vốn dĩ chỉ muốn ở hai ba ngày thôi, kết quả xảy ra chút chuyện, tôi dự định ở lại lâu một chút để xem náo nhiệt." Lê Thâm Tinh cầm bài trong tay chắp tay trước ngực, thỉnh mong hai vị Long Tứ và Ngôn Phi hiện về.
Vu Tư Linh hỏi: "Chuyện gì?"
"Thì chị của tôi, trước kia tôi cũng đã nói qua với cậu rồi nhỉ?"
"Ừ, hình như có chút ấn tượng, nữ cường nhân không có tình cảm?" Vu Tư Linh nhớ lại nói, "Phỗng(*)."
(*)碰 - Bàng: Trong cách xây bài trong mạt chược, hễ có ba con giống nhau mà một trong ba con đó là bài bỏ ra thì phải hô Phỗng, từ Phỗng là dùng trong tiếng Quảng Đông.
"Tôi cũng Phỗng." Lê Thâm Tinh gật đầu, "Ừ, quả thật là ác mộng thời thơ ấu của tôi, cả ba và mẹ cả ngày đều ở bên tai của tôi nói con hãy nhìn chị của con kìa, lỗ tai của tôi sắp kết kén luôn rồi, dứt khoát đi ra nước ngoài du học để thanh tịnh đầu óc."
Vu Tư Linh cùng Đào Thư Cẩn đồng thời cảm khái nói: "Còn may là chúng mình là con gái một, không có cách nào lĩnh hội được."
"Nhưng mà hiện tại tôi đang hoài nghi cái người con gái không có cảm tình này, chị ấy có tình yêu rồi!" Lê Thâm Tinh nhìn những con bài ở trước mắt với đôi mắt sáng ngời nói, "CHo nên tôi muốn nhìn một chút xem rốt cuộc là vị nào không muốn sống nữa, lại dám quen chị ấy, chịu đựng *cmn* sự độc tài của chị ấy, trước hết tôi phải đưa cho vị Bồ Tát cứu khổ cứu nạn này một viên thuốc sáng mắt mới được."
Mọi người cười ha hả, Trương Dao Phi suy đoán, "Nói không chừng là lớn lên xấu quá."
Đào Thư Cần: "Cũng có thể là bởi vì nghèo."
"Nói không chừng vừa xấu lại vừa nghèo đấy ha ha ha ha ha." Ánh mắt của Vu Tư Linh sáng ngời, "Ha! Tôi ù rồi! Mau chung tiền đi!"
Ba người còn lại không tình nguyện đưa tiền xong, lại tiếp tục đề tài vừa nãy, Lê Thâm Tinh nói: "Thật là làm tôi tò mò chết được, mấy người nói xem tôi có nên thuê một thám tử tư đi điều tra thử xem sao không?"
"Không được, dựa vào hình tượng mà cậu hình dung, chị của cậu quả thật là một đại ma vương a, lỡ như chuyện điều tra bị phát hiện ra, tôi đoán chừng cậu sống không quá ba ngày." Vu Tư Linh khuyên can nói.
Lê Thâm Tinh suy nghĩ một chút về trường hợp đó, nói: "Có lý, biện pháp này thật Ass."
Đào Thư Cần hỏi: "Nhưng mà cậu xác định chị ấy có người yêu sao?"
"Không xác định a."
Ba người: "Vậy cậu không phải uổng công sao!"
"Ngọn nguồn câu chuyện tôi không thể nói rõ với mấy cậu được, tuy rằng chị ấy không nói rõ, nhưng tôi có thể cảm nhận được điều đó, chị ấy chắc chắn có người mình thích, chỉ là không chịu nói thẳng với chúng tôi mà thôi."
"Vậy nếu như cậu muốn biết, tôi thật sự có một cách." Vu Tư Linh nói.
"Là gì?" Lê Thâm Tinh hỏi, "Tự tôi đi theo dõi à?!"
"Không cần, để ba mẹ cậu ra mặt là được rồi."
"Vậy chị ấy cũng sẽ không chịu nói nha."
Vu Tư Linh sờ một quân bài, nở nụ cười tinh quái mà nói: "Chị của cậu không phải không thừa nhận có người yêu sao, vậy để ba mẹ sắp xếp cho chị ấy một buổi xem mắt, cậu xem chị ấy có chịu thừa nhận không đây, nói không chừng còn tự mình chủ động dẫn người đến cho cậu nhìn đấy."
Lê Thâm Tinh: "Diệu kế!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.