Rèm cửa sổ sát đất bị mở tung từ lúc nào không hay. Khi mặt trời vừa ló dạng, nắng sớm lập tức đâm xuyên qua cửa rọi thẳng vào mặt người ngủ say trên giường.
Lạc Phương Nghi mới hé mắt đã vội khép chặt.
Vài giây sau, cô giật mình ngồi dậy đảo mắt một lượt: “Đây là đâu?”
Cô cúi người, thấy bản thân đang mặc một chiếc áo thun đen cỡ to.
Lạc Phương Nghi thoáng khiếp sợ. Đầu cô đau như búa bổ. Dù cố gắng cách mấy cô cũng chẳng nhớ được tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tạch!
Cánh cửa phòng tắm bật mở, người đàn ông bước ra với mái tóc còn hơi ẩm.
Khoảnh khắc nhìn thấy đối phương, chính cô muốn chết lặng, miệng há to nhưng mãi chẳng nói được câu gì.
Bùi Yên khựng lại vài giây, ngay sau đó lại xem như chưa có gì lấy khăn lau tóc.
Khóe môi khẽ nhếch, anh tiến lại gần cô: “Quên rồi sao?”
Lạc Phương Nghi nuốt nước bọt liên tục gật đầu.
Bùi Yên chống hai tay xuống giường, giam cô trong khoảng không do chính anh tạo ra. Mùi hương sữa tắm nhàn nhạt quanh quẩn chóp mũi cô.
“Vậy có muốn tôi giúp cô nhớ lại không? Hửm?”
Lạc Phương Nghi giật mình vội đẩy anh ra: “Anh muốn làm gì?”
Do không phòng bị trước, Bùi Yên lùi vài bước: “Chẳng lẽ cô không muốn chịu trách nhiệm?”
Lạc Phương Nghi trầm mặc hồi lâu, lát sau mới ngơ ngác lên tiếng: “Chẳng lẽ… tôi ép buộc anh?”
Nghe cô nói chính anh cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-vo-si-quyen-anh/3319955/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.