Lạc Phương Nghi không còn sót lại chút thục nữ nào nữa, bất giác cao giọng: “Cái gì? Anh bị hâm à?” 
Lương Bình phì cười: “Cô Lạc có nhiều tính cách làm tôi bất ngờ đấy. Tôi biết cô ngại, nhưng ánh mắt vừa gặp đã yêu của cô không giấu nổi tôi đâu.” 
Cô cạn lời, ngoắc tay ý bảo anh tiến lại gần mình. 
Lương Bình cho rằng cô đã nghĩ thông suốt nên cũng làm theo. 
“Cốp!” 
Cái đầu cứng như đá của Lạc Phương Nghi đập vào trán Lương Bình khiến anh đau đến đỏ mắt: “Có ai con gái mà hung dữ như cô không?” 
Cô nhướng mày khiêu khích: “Sao rồi? Còn muốn kết hôn với tôi nữa không?” 
Lương Bình tay còn đang xoa cái trán ê ẩm nhưng vẫn gật đầu chắc nịch: “Kết hôn! Tất nhiên phải kết hôn.” 
Lạc Phương Nghi thấy đối phương mềm cứng đều không ăn, cô liền đổi chiến thuật, nhón chân khoác vai anh: “Này anh trai, khai thật đi. Có phải anh có bạn trai nhưng người nhà lại giục anh sinh con nối dõi đúng không? Anh muốn lấy tôi ra làm bức bình phong?” 
Lương Bình khinh bỉ liếc cô: “Cô Lạc bệnh không nhẹ đâu.” 
Lạc Phương Nghi thấy mình đoán sai, gãi đầu cười xòa: “Không phải thì thôi vậy. Làm gì căng!” 
Anh đột nhiên nghiêm túc hẳn, kéo cô ngồi vào bàn: “Tôi thấy mẹ của cô một hai phải gả cô đi. Thay vì gả cho người khác, chúng ta cứ kết hôn. Đợi khi nào cô muốn ly hôn chúng ta ký giấy chia tay trong yên bình là xong.” 
Lạc Phương Nghi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-vo-si-quyen-anh/3004830/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.