Những lời của huấn luyện viên vẫn còn văng vẳng bên tai cô.
Một Liu Na mà cô chưa bao giờ xem trọng lại tỏa sáng đến vậy, vậy còn cô? Cô bắt đầu lại từ đầu liệu có kịp không?
Lạc Phương Nghi tạm gác chuyện này sang một bên, cô bất tri bất giác trở về nhà mẹ đẻ.
Ngôi nhà cấp bốn có khoảng sân rộng phía trước trùng khớp với hình ảnh trong ký ức của cô.
Lê Diêu đang ngồi trong nhà đánh bài với mấy bà bạn hàng xóm.
Thấy cô quay trở về, bà ta cũng không ngừng chơi, thái độ lạnh nhạt hỏi chuyện: “Sao rồi? Lại bị nhà trai chê bai nữa chứ gì?”
Lạc Phương Nghi lắc đầu: “Con kết hôn rồi.”
Một người phụ nữ ngồi đó chưa kịp nghe hiểu lời cô nói đã vội xen vào: “Phương Nghi à! Con đã mười tám tuổi rồi thì lo lấy chồng sinh con đi. Để qua một hai năm nữa lại thành gái ế chẳng ai thèm lấy, tới lúc đó chỉ làm khổ ba mẹ.”
Lê Diêu nắm bắt được trọng điểm, vội đặt bài trong tay xuống: “Hả? Cái gì? Hai đứa kết hôn?”
Lạc Phương Nghi vân vê móng tay, hờ hững đáp: “Đúng vậy.”
Ba người hàng xóm sửng sốt, nhất thời nghẹn họng.
“Không chơi nữa! Không chơi nữa! Hôm nay nghỉ sớm!”
Nói rồi, Lê Diêu dắt cô vào phòng: “Sao vội thế? Mà nhà trai có nói đưa nhiêu tiền sính lễ không?”
Tới giờ này mà trong mắt mẹ cô chỉ nghĩ đến tiền, Lạc Phương Nghi hoàn toàn thất vọng về bà nên nói lời mỉa mai:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-vo-si-quyen-anh/3004826/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.