Lương Bình nhướng mày: “Tôi đã vô tình làm gì khiến cô chán ghét sao?”
Lạc Phương Nghi trợn mắt nói dối: “Nào có! Tôi chỉ khen anh thôi. Người như chúng ta nói hai từ lương thiện thật nực cười biết bao. Mặt người dạ thú mới làm nên chuyện lớn. Anh thấy tôi nói có đúng không?”
Trong khi Lương Bình còn đang bàng hoàng vì sự lươn lẹo của cô gái trước mắt, Hạ Khương vỗ tay khen không ngớt mồm: “Hay! Nói rất hay! Cô Lạc đây đúng là văn võ song toàn. Xem ra mắt nhìn người của ta không tồi.”
Lạc Phương Nghi chẳng biết khiêm tốn là gì: “Cảm ơn ông chủ.”
Hạ Khương nghe vậy giật mình vài giây thế nhưng ngay sau đó lại ngửa đầu cười lớn: “Lần đầu tiên ta gặp người không biết tốt xấu như cô đấy!”
“Xin lỗi làm ông mất hứng nhưng tôi có việc cần phải đi trước. Hẹn gặp ông chủ sau.”
Lạc Phương Nghi gật đầu chào, không đợi đối phương đáp lời đã vội đi ngay.
Về đến nhà, cô ném bừa túi xách xuống sàn, định nhảy lên giường nằm nghỉ một lát. Bất ngờ một bóng đen cao lớn tập kích từ phía sau, choàng qua cổ cô.
Lạc Phương Nghi ngay lập tức có phản xạ, đạp lên chân người kia, đồng thời lấy khuỷu tay thúc thật mạnh vào bụng đối phương.
Thế nhưng tên trộm lại khôn ngoan hơn cô tưởng. Chỉ trong vài giây, hắn ta đã thuận lợi tránh né đòn hiểm.
Đèn trong phòng bật sáng, người đàn ông nào đó nằm trên sô pha vờ ôm bụng than vãn: “Đau chết đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-vo-si-quyen-anh/3004786/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.