Bùi Yên khựng lại vài giây, đôi mắt lóe lên vẻ đề phòng, nhưng rất nhanh sau đó đã trở lại điệu bộ nham nhở thường ngày, tỏ vẻ ai oán cứ như cô vừa làm chuyện có lỗi với anh ta: “Bà xã! Em ở bên ngoài nuôi thằng mặt trắng nào tên Bùi Yên hả? Em khai mau trong thời gian anh đi làm em dan díu với thằng nào?”
Lạc Phương Nghi há hốc mồn chứng kiến đối phương lật mặt nhanh hơn lật sách. Biết mình lỡ lời cô nhanh trí bịa chuyện: “Xin lỗi, người yêu cũ tôi yêu sâu đậm tên Bùi Yên, nhất thời anh làm tôi nhớ đến anh ta.”
Dứt lời, cô chú ý quan sát biểu cảm trên mặt đối phương, chỉ có thể dùng bốn từ để hình dung: “Đa sắc đa màu”.
Bùi Yên diễn vô cùng tròn vai hình ảnh người chồng ghen tuông, hờn dỗi, gây sự vô cớ: “Em thật quá đáng, em chiếm được tôi rồi lại còn mơ tưởng đến người khác. Người phụ nữ tham lam chính là em. Em có tin tôi tự kết liễu ở đây luôn không? Tôi chết cho em vừa lòng!”
Nói rồi, anh làm bộ chuẩn bị đâm đầu vào tường, thậm chí còn lén lút quan sát xem cô có ngăn cản không.
Lạc Phương Nghi ngồi bật dậy hứng thú chống cằm đợi anh làm thật, đôi mắt lấp lánh lộ rõ vẻ háo hức chờ mong: “Anh cứ tự nhiên.”
Bùi Yên thấy vậy đứng tại chỗ giậm chân bình bịch: “Em thật không nói lý, thật nhẫn tâm.”
Lạc Phương Nghi rùng mình, sởn hết gai ốc: “Anh không thấy dị à? Xấu hổ chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-vo-si-quyen-anh/3004776/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.