Dillon thận trọng đáp.
- Chúng con đi mua sắm và vừa mới về đến nhà. Có chuyện gì vậy bố? "Sao mọi người lại nhìn ông với ánh mắt cay đắng như vậy?! Lyana chỉ nên mời họ đến ăn thôi mà."
Damien nhếch mép cười khi nhìn Dillon.
- Mua sắm? Mày đang muốn mua sắm sao? Mày có biết là vừa rồi mày suýt g.i.ế.c c.h.ế.t cả nhà chúng ta không?!
Nghe vậy, Karen trợn tròn mắt khó chịu, bà quay sang Damien, nói.
- Đừng có mà buộc tội chúng tôi, Damien. Chúng tôi chỉ đang chuyển lời Lyana yêu cầu thôi. Anh không thể đổ lỗi cho chúng tôi được, đúng không?
Khi nghe vậy, Dexter không thể nhịn được nữa.
- Lyana? Lyana nào cơ? Chúng tôi đang đối phó với Christo Rogers, ông Rogers kia kìa! Ông ta thậm chí còn cho vệ sĩ vây quanh chúng tôi, và khi chúng tôi định rời đi, bọn chúng đã định rút vũ khí ra!
Nghe vậy, Karen bĩu môi tỏ vẻ không tin.
- Đừng đùa nữa. Tại sao ông Rogers lại làm thế với các người? Và nếu ông ấy thực sự muốn làm vậy, thì sao các người lại ở đây?
Thấy bà ta vẫn còn bướng bỉnh, ông Riddle lạnh lùng nói.
- Chính nhà Johnston đã cứu chúng ta. Hai người nên thành thật đi. Có phải do các người làm không?!
Cả Karen và Dillon đều trợn mắt khi nghe nhắc đến nhà Johnston và im lặng một lúc.
Snow vẫn cố cãi.
- Ông ơi, chúng cháu chỉ là người đưa tin và không biết gì khác. Nếu ông muốn biết sự thật, ông nên hỏi Lyana Rogers.
Cô chắc chắn rằng nhà Riddle sẽ không dám gây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-tin-tac/4804060/chuong-469.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.