Không giống như nhiều người không thể chịu đựng được khi nhìn thấy viên kim cương tím nảy trên mặt đất, Nicole chẳng quan tâm đến điều đó.
Cô nhẹ nhàng nắm lấy cằm Snow bằng hai ngón tay trắng trẻo của mình, nâng khuôn mặt của Snow lên.
Người ta hầu như không thể cảm nhận được cảm xúc của cô qua đôi mắt, nhưng một nụ cười nhếch mép khó chịu hiện rõ trên khuôn mặt cô.
- Cô thích trêu chọc tôi, phải không?
Nỗi sợ hãi dần dần bao trùm Snow thay vì sự ghen tị khi cô nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của Nicole ở gần cô.
Cô cố gắng hết sức để kìm nén sự lo lắng của mình trong khi vẫn giữ nguyên ánh mắt, nhưng có một chút run rẩy trong giọng nói của cô.
- Tôi không hiểu cô đang nói gì. Điều duy nhất họ nói với tôi là cô đã lấy viên kim cương của tôi...
“Họ ư? Còn ai khác tham gia vào chuyện này nữa?”
Mắt Nicole vẫn nhìn Snow, người trông thật khốn khổ.
Bằng giọng nói dễ nghe nhưng lạnh lùng, cô nói.
- Snow, tôi cảnh cáo cô. Đừng trêu chọc tôi nữa!
Rõ ràng là Nicole đã quá chán Snow rồi. Cô không thể đảm bảo mình sẽ làm gì với Snow nếu Snow lại làm phiền cô lần nữa.
Kiềm chế cơn giận, Nicole nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào mặt Snow trước khi nới lỏng tay. Cô chỉ xuống sàn và nói.
- Dọn dẹp chỗ này ngay. - Giọng nói vô cảm của cô đầy uy quyền.
Sau đó, Nicole bước ra khỏi lớp học. Cô không để ý đến mọi ánh mắt đổ dồn về mình.
Không ai dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-tin-tac/4803917/chuong-326.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.