- Cảm ơn anh đã nói với tôi nhiều như vậy.
Jared dường như tỉnh dậy sau giấc mơ sau khi nghe Nicole nói, nụ cười trên khuôn mặt anh cho thấy anh cảm thấy được trân trọng, và biểu cảm của anh giờ đây trông ấm áp hơn nhiều.
Ánh sáng trong lớp băng lạnh cuối cùng cũng đã sáng lên.
Anh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Nicole, và những ngón tay anh cảm thấy muốn chạm vào cô một cách vô thức.
Anh đã làm vậy, và anh nhẹ nhàng vuốt ve má cô bằng những ngón tay của mình với vẻ mặt như đang mơ.
- Cảm ơn em, Nicole. - Anh nói.
Nicole không từ chối sự đụng chạm của anh.
Cô bình tĩnh giơ tay lên nắm lấy bàn tay hơi lạnh của anh.
- Để đáp lại, tôi sẽ kể cho anh nghe đôi điều về tôi. - Cô nói.
- Trước khi trở về với gia đình Riddle, cha mẹ nuôi của tôi chẳng mấy quan tâm đến tôi. Tôi lớn lên trong vòng tay của bà ngoại. Chúng tôi nghèo, và bà phải bán đồ cũ nhặt được từ thùng rác để kiếm sống và trả tiền học phí cho tôi. Vì quần áo tôi mặc luôn không vừa nên tôi bị cười nhạo và khinh thường, và vì tôi gầy nên tôi luôn bị những đứa nhỏ hơn bắt nạt.
Nicole nhìn Jared. Cô đang kể về những ký ức không mấy vui vẻ của mình, nhưng vẻ mặt cô vô tư như thể điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến cô cả.
Cô tiếp tục.
- Nhưng tôi vẫn lớn lên tốt đẹp. Những người đó giờ đã xa rời cuộc sống của tôi, và tuổi thơ của tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-tin-tac/4803808/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.