Nghe câu nói đó, Thương Đào như vớ được vàng: "Giám đốc cũng lên tiếng rồi, cô mau đi đi"
"Không, là cô" - Vũ Hạo lạnh lùng đưa đôi mắt sắc bén nhìn sang Thương Đào. Cô ta bất giác rùng mình, liền đứng phốc dậy.
"Giám..."
Lâm Nhĩ Tích cong môi gian tà, thuật lại từng câu từng chữ: "Giám đốc cũng lên tiếng rồi, cô mau đi đi"
Thương Đào ức nghẹn trong lòng, nhưng không thể không nghe. Cô ta bước nhanh ra ngoài với khuôn mặt hậm hực chưa từng thấy.
Sau khi Thương Đào rời đi, Vũ Hạo trở lại dáng vẻ thoải mái, anh nhìn cô thích thú: "Làm đi"
"Làm gì?"
"Cởi áo ra, lau người cho tôi"
Lâm Nhĩ Tích nheo mắt, một tay cởi chiếc khăn cổ ném vào người anh: "Tự xử, bà không rảnh"
Vũ Hạo nhếch mép: "Cô ta khiến em không vui?"
"Anh định làm gì cô ta?" - Cô cười tà, chờ đợi điều thú vị.
Anh cười cười: "Khiến em không vui, nên chết mấy lần đây?"
Lâm Nhĩ Tích cười lớn, lại là giọng cười khiến người ta run sợ: "Tôi rất nhân từ, không tới mức phải chết đâu. Nhưng mà chuyện này ...tôi thích tự xử hơn" - Cô nói rồi móc ra cây súng bạc yêu thích, cẩn thận vuốt ve.
Có ai đó đang thầm ước được làm cây súng...
-----------
Sáng hôm sau, Sân bay quốc tế Lạc Thành.
Đôi nam nữ mỗi người kéo một cái vali cỡ lớn đi về phía cổng. Cô gái mang kính râm, ăn mặc cổ điển, dáng vẻ ôn nhu. Cô đẹp, đẹp một cách dịu dàng. Không ai khác, cô chính là con gái cưng của Dương Tử Quân -
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-sieu-sat-thu/186929/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.