Sau khi ăn sáng, ai nấy đều bắt tay vào việc.
Vũ Ngưng và Vũ Hưng mỗi người một chiếc xe đến công ty, Vũ Hạo và Lâm Nhĩ Tích cũng đi chung một chiếc.
Sau khi lên xe và ngồi ở hàng ghế phụ, Lâm Nhĩ Tích cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông bên cạnh.
Vũ Hạo vừa cầm vô lăng, vừa liếc liếc sang: "Có gì bức xúc?"
"Tôi không nghĩ anh bị hoang tưởng hay thần kinh" - Lâm Nhĩ Tích thẳng thắn nói ra quan điểm của mình.
Đúng thật, không ai bị bệnh mà lại đủ tỉnh táo như vậy. Một là cả nhà họ Vũ bị mù, hai là...
Vũ Hạo cong môi gian tà: "Đôi mắt hồ ly này thật biết cách nhìn người. Em biết diễn kịch, thì tôi cũng biết"
Lâm Nhĩ Tích cau mày: "Anh diễn kịch từ khi mẹ mất? Diễn hơn 20 năm?"
Đối phương đột nhiên hơi trầm mặc, giọng nói cũng ảm đạm đi hẳn: "Không. Trước đó tôi thật sự đã bị bệnh hoang tưởng. Năm 18 tuổi đi du học ở Hà Lan, tôi đã tìm được bác sĩ điều trị.
Sau 3 năm, bệnh hoang tưởng đã dứt, nhưng tôi không muốn cho ai biết chuyện này"
"Việc che giấu như vậy có ích gì?" - Lâm Nhĩ Tích hơi tò mò.
"Tiểu Tích Tích, ngoài cách nói giảm năng lực của bản thân, còn có cách giấu đi chính thực lực của mình. Mục đích chung chính là để cho kẻ thù trở tay không kịp"
Một nụ cười quyến rũ nở trên môi cô: "Mưu cao thật"
Sau đó cô chợt nhớ ra điều gì: "Còn nữa, anh giấu thực lực trước tất cả mọi người, kể cả gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-sieu-sat-thu/186927/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.