Lâm Nhĩ Tích ngồi trong phòng, ngắm nhìn bộ dạng xinh đẹp của mình trong gương, chợt tiếng chuông điện thoại vang lên.
"Nhĩ Tích, em ổn không?"
"Kỳ Tích, anh quá lo rồi. Em đâu còn là con nít"
Tiếng cười trong điện thoại phát ra: "Được rồi được rồi, em là người lớn. Nhưng người lớn cũng biết đói đúng không?Mau ra trước cửa lấy há cảo đi, anh đang đợi"
Lâm Nhĩ Tích cười tủm tỉm: "Chỉ có Kỳ Tích là hiểu em nhất". Nói rồi cô tắt điện thoại cái rụp, nhanh chóng chạy ra ngoài.
---------
Lâm Nhĩ Tích ra đến cổng rào đã thấy chiếc BMW đen đợi sẵn, cô cười cười bước ra khỏi cổng lớn.
Lâm Kỳ Tích nhìn thấy cô liền nhấn nút thả kính xe xuống mức thấp nhất. Anh chìa tay ra một hộp há cảo thơm lừng.
Lâm Nhĩ Tích vui vẻ nhận lấy, ríu rít cảm ơn.
Lâm Kỳ Tích cười cười: "Anh không những mua há cảo cho em, còn trả hết nợ cho em nữa"
Lâm Nhĩ Tích phẩy tay, giọng bùi bùi dễ nghe: "Nợ nần gì chứ? Em đâu có đổ đốn đến vậy. Nói chung cảm ơn Kỳ Tích tiên sinh một lần nữa ~"
"Được rồi, em vào trong đi. Nếu đám người Hà Gia dám làm gì em, cứ việc nói anh một tiếng"
"Gì chứ? Anh nghĩ mình anh là siêu sát thủ?"
"Thôi được, anh sai. Siêu sát thủ L.t., 3 ngày sau gặp lại"
"OK" - Lâm Nhĩ Tích vẫy vẫy tay chào Lâm Kỳ Tích. Nói dứt câu anh cũng phóng đi nhanh như một cơn gió.
Cô nhìn theo một hồi rồi nhanh chóng xách hộp há cảo nóng hổi vào trong.
Bên kia đường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-sieu-sat-thu/186921/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.