Sáng hôm sau, ở Lâm Bang, trong hoa viên phía Tây.
Hôm nay không có nhiệm vụ, Lâm Nhĩ Tích lại dậy rất sớm. Cô mặc bộ sườn xám dài đến mắc cá chân màu xanh trắng, thong thả cắt mấy nhành hoa lài trong vườn.
Nhìn dáng vẻ yểu điệu thục nữ của cô bây giờ, không ai có thể nhận ra đây là siêu sát thủ giết người máu lạnh của Lâm Bang.
Một người hầu chạy lại chỗ cô: "Tiểu thư, bang chủ cho gọi cô"
Lâm Nhĩ Tích dừng cắt hoa, đôi môi cong lên hài lòng. Ba ruột yêu dấu của cô đến rồi.
------------
Ở phòng thống lĩnh, Lâm Long Đỉnh điềm tĩnh ngồi trên ghế bang chủ, nhâm nhi tách trà nóng.
Hà Bảo Dương ngồi ở ghế khách bên trái, sốt ruột run đùi, chốc chốc còn tặc lưỡi mấy cái.
"Hà lão gia gấp gì chứ? Con bé sắp đến rồi" - Lâm Long Đỉnh châm chọc đối phương. Từ lúc Lâm Nhĩ Tích được sinh ra, có ngày nào lão già họ Hà này đối xử với cô như một con người đâu.
Bây giờ có việc cần, liền lặn lội đến Lâm Bang muốn đón con về. Cái câu "muốn đón con về" của ông ta khiến Lâm Long Đỉnh thấy phát gớm.
Lâm Nhĩ Tích nhẹ nhàng bước vào từ ngoài cửa, trên tay còn cầm theo mấy cành hoa lài tươi rói.
Cô nhẹ nhàng cúi đầu: "Thưa bang chủ, ngài cho gọi Nhĩ Tích"
Hà Bảo Dương nhìn thấy cô, lập tức đứng phốc dậy. Ông ta cố nhìn cô cho thật rõ, so với Liễu Yến mẹ cô, có phần suất sắc hơn nhiều.
"Con...là con gái của ta...?"
Lâm Nhĩ Tích ngước mặt lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-sieu-sat-thu/186919/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.