Lâm Nhĩ Tích bước sang gian phòng phía Tây, nhẹ nhàng gõ cửa: "Kỳ Tích, anh dậy chưa?"
"Em về rồi à? Vào đi"
Lâm Nhĩ Tích cười mỉm đẩy cửa vào, sau đó cô đổi tay kéo cửa rồi nhanh chóng chạy lại ngồi cạnh giường của Lâm Kỳ Tích.
"Anh thấy khỏe hơn chưa?"
"Bác sĩ nói khoảng 3 ngày nữa anh có thể vận động lại như cũ rồi. Đến lúc đó lại cùng em đi giết người"
Lâm Nhĩ Tích cười cười, có ai lại hẹn nhau đi giết người cơ chứ.
Lâm Kỳ Tích nhìn sơ qua cô một lượt, hàng mày của anh cau chặt: "Khăn choàng của em đâu? Còn vết đỏ trên cổ là gì?"
Lâm Nhĩ Tích cong môi: "Đúng là chỉ có Kỳ Tích mới nhận ra. Tối qua em đi xóa sẹo đó"
"Là vết sẹo năm đó? Em đồng ý đi phá nó ư?"
"Uhm... Em nghĩ cái gì cũng rồi thì cứ để nó qua đi"
Năm đó Lâm Nhĩ Tích đỡ cho Lâm Quang Tùng một nhát dao khiến thanh quản bị đứt, lúc đó chỉ có "người đó" chứng kiến. Người thì không còn, Lâm Quang Tùng lại ngất xỉu, vì vậy không ai biết sự hi sinh của cô.
Khi cô tỉnh dậy, đã thấy mình được nằm nghỉ ngơi trong nhà họ Phiến. Là Phiến Tuyết Sương đã đưa bọn họ về. Từ đó, Lâm Quang Tùng khăng khăng là Phiến Tuyết Sương đã cứu anh, mặc cho cô cố viết thư giải thích.
Lúc cô lấy lại được giọng nói, chuyện cũng đâu vào đó: Lâm Quang Tùng và Phiến Tuyết Sương đã là một đôi. Lâm Nhĩ Tích thấy bản thân không cần cố nói ra làm gì, cô chỉ tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-sieu-sat-thu/186916/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.